Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hộ hoa cao thủ tại đô thị Chương 1113 : Anh Đúng Là Thùng Cơm

Chương trước: Chương 1112: Chuyện Cũ Đau Lòng



Dịch: Masta4ever

Nguồn: Vipvandan.vn

Có một số việc mà Lãnh Băng Băng không thể khống chế được, đó là hành động của Tiêu Đại Minh.

Không thể nghi ngờ Tiêu Đại Minh quyết tâm tìm được đứa con của mình, lúc bắt đầu hắn chỉ đăng tin lên những trang web bản địa của Giang Hải, nhưng vài ngày qua không những chỉ là thành phố Giang Hải mà tất cả trang web trong nước đều đưa tin.

Trên báo chí Giang Hải cũng bắt đầu có những bản quảng cáo, thậm chí trên đài truyền hình cũng bắt đầu phát tin, rõ ràng hành động của Tiêu Đại Minh đã càng lúc càng lớn.

Thậm chí ngay hệ thống tin nhắn của điện thoại cũng có phần tin tức trên, ngay cả điện thoại của Hạ Thiên cũng nhận được bản tin đó, rõ ràng Đại sư phụ của Hạ Thiên nói rất đúng, dù lão muốn giấu nhưng cuối cùng hắn cũng sẽ biết được chuyện này, vì vậy không bằng nói cho hắn biết sớm một chút, để hắn tự đưa ra quyết định.

Nhưng bây giờ Lãnh Băng Băng cũng không phải lo lắng như vậy, vì những ngày qua Hạ Thiên dù nhìn thấy những sự kiện kia trên báo đài hay ti vi đều tỏ ra rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không quan tâm.

Lại là một đêm vui vẻ, Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, với kinh nghiệm của Lãnh Băng Băng thì mỗi lần như vậy chồng sẽ còn vận động vài lượt trên người mình, nhưng hôm nay lại quá không tầm thường, người đàn ông này thành thật mặc quần áo, còn giúp nàng mặc quần áo.

- Băng Băng, tôi phải đi.

Hạ Thiên cuối cùng cũng nói với Lãnh Băng Băng.

- Sao?

Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, nàng không nhịn được phải hỏi một câu:

- Đi đâu?

Thật ra hôm qua Lãnh Băng Băng đã nghĩ mình nên đi làm, vì bây giờ đã qua ngày nghỉ, cục cảnh sát cũng chính thức đi làm vài ngày rồi. Tuy một cục trưởng như nàng có ở nhà cũng không ai làm gì, nhưng dù sao như vậy cũng không quá tốt, chủ yếu là nàng cảm thấy tâm tình của Hạ Thiên đã tốt hẳn lên, nàng cũng không cần tiếp tục điên khùng ở nhà với hắn.

Nhưng Lãnh Băng Băng không ngờ Hạ Thiên là người đề xuất sẽ đi, phải biết rằng trước kia dù có đuổi hắn cũng chưa chắc đã đi.

- Chẳng lẽ giống như người ta nói, đàn ông khi có được phụ nữ sẽ chẳng còn coi trọng nữa?

Lãnh Băng Băng không khỏi suy nghĩ miên mang, đúng là không có biện pháp, ai bảo biểu hiện của Hạ Thiên lúc này quá khác thường?

- Trước tiên tôi đi tìm Tiểu Kiều, sau đó sẽ đi đến thủ đô.

Hạ Thiên Trả lời:

- Tôi không muốn cả ngày phải nhìn thấy phần tin tức bọn họ đi tìm tôi, tôi còn có nhiều chuyện cần giải quyết.

Lãnh Băng Băng lập tức hiểu ra, Hạ Thiên vẫn rất quan tâm đến sự kiện kia.

- Cậu muốn gặp bọn họ sao?

Lãnh Băng Băng nhịn không được phải hỏi.

- Tôi còn không biết.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Lúc bắt đầu tôi cảm thấy rất bực bội, nhưng bây giờ đã bình thường, những ngày qua tôi nghĩ đến những chuyện khi còn bé, có vài thứ nghĩ mãi không rõ, vì vậy tôi muốn đến gặp mặt bọn họ một lần.

- Ừ, đến gặp mặt cũng tốt.

Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu:

- Cậu đi đi.

- Băng Băng, tôi đi trước.

Hạ Thiên Nhanh chóng rời đi.

Kiều gia.

Biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, trong phòng ăn.

Kiều Phượng Nhi đã làm tốt bữa trưa, nàng dọn thức ăn lên bàn, sau đó gọi Kiều Tiểu Kiều và Kiều Hoàng Nhi xuống dùng cơm, nhưng sau khi gọi hai người kia xuống thì nàng chợt choáng váng.

Một giây sau Kiều Phượng Nhi đã hét ầm lên:

- Hạ Thiên, anh đúng là thùng cơm.

Kiều Phượng Nhi nổi giận cũng đúng, nàng làm cơm dễ dàng lắm sao? Nàng mất nửa giờ để nấu những món mà tiểu thư thích, đồng thời cũng tự chiêu đãi chính mình, nhưng chỉ một phút đồng hồ khi Hạ Thiên xuất hiện thì đã tiêu diệt hơn phân nửa bàn thức ăn.

Thật sự là Hoàng Nhi có thể nhịn nhưng Phượng Nhi không thể nhẫn, hôm nay nàng thật sự khó nhịn.

Kiều Phương Nhi nhanh chóng chạy xuống, nàng tức giận lên với Hạ Thiên:

- Này, không cho anh ăn, chúng tôi còn chưa ăn.

- Sao không cho tôi ăn?

Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Kiều Phượng Nhi:

- Cô nấu cơm không phải cho tôi ăn sao?

- Ai nói tôi nấu cơm cho anh ăn?

Kiều Phượng Nhi thở phì phò chất vấn:

- Tôi nấu cho tiểu thư ăn.

- Cô làm cho vợ tôi ăn, mà vợ tôi là của tôi, như vậy chẳng khác nào làm cho tôi ăn, tôi ăn có vấn đề gì sao?

Hạ Thiên vẫn tỏ ra rất vô tội.

- Anh.

Kiều Phượng Nhi rất buồn bực, người này đúng là càn quấy, mà khó hiểu chính là hắn vừa nói chuyện vừa không dừng lại, cứ như vậy mà chỉ sau một lúc thì tất cả thức ăn trên bàn đã mất đi rất nhiều.

- Tôi không muốn nói chuyện với cô, tôi đang đói bụng.

Hạ Thiên nói một câu rồi tiếp tục tọng thức ăn vào bụng.

- Anh muốn về nhà ăn cơm mà không biết điện thoại sao?

Kiều Phượng Nhi căm giận nói.

- Tôi về mới phát hiện mình đói.

Hạ Thiên thuận miệng trả lời một câu.

Kiều Phượng Nhi chợt tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, bộ ngực không khỏi phập phồng, dù là bộ vị nào đó có nhỏ thì bây giờ cũng trông rất đồ sộ.

Điều làm cho Kiều Phượng Nhi tan vỡ chính là Hạ Thiên hướng về phía Kiều Tiểu Kiều nói một câu:

- Vợ, em cũng đến ăn đi, hai chúng ta ăn thì vừa, chút nữa để cho các cô ấy ăn sau.

Kiều Phượng Nhi chợt sinh ra xúc động muốn đập chết Hạ Thiên, nàng khổ sở làm cơm trưa, rõ ràng lại không cho ăn?

- Chồng, anh cứ ăn trước, tối nay chúng em ăn cũng không sao.

Kiều Tiểu Kiều mỉm cười, sau đó nàng nhìn Kiều Hoàng Nhi:

- Hoàng Nhi, em xuống bếp tiếp tục chuẩn bị thức ăn.

- Vâng.

Kiều Hoàng Nhi lên tiếng.

- Thôi, hay là khỏi đi, miễn nhìn thấy thùng cơm kia càng thêm tức giận.

Kiều Phượng Nhi thở phì phò nói một câu rồi đi ra khỏi phòng bếp.

Kiều Hoàng Nhi không khỏi lắc đầu, Phượng Nhi này và Hạ Thiên quả thật là oan gia, vừa thấy mặt đã cãi nhau, nếu sau này không ở cùng một chổ thì đúng là có quỷ.

- Vợ, bây giờ em thật sự không muốn dùng cơm sao?

Hạ Thiên lúc này hỏi Kiều Tiểu Kiều một câu.

- Em vẫn chưa đói, chồng cứ ăn đi, cũng đừng quan tâm đến em.

Kiều Tiểu Kiều trả lời, trong lòng có chút buồn bực, chồng từ đâu chạy về? Sao lại đói như vậy?

Hạ Thiên nghe Kiều Tiểu Kiều nói không đói bụng thì không khách khí, hắn lập tức quét dọn tất cả đồ ăn trên bàn. Dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên dùng cơm nhưng Kiều Hoàng Nhi vẫn không nhịn được phải thầm nghĩ Phượng Nhi nói là đúng không sai, người này rõ ràng là thùng cơm.

- Chồng, những ngày này không phải anh ở thành phố Giang Hải sao?

Sau Khi Hạ Thiên dùng cơm xong thì Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi.

- Đúng vậy, tôi và cảnh sát tỷ tỷ ở cùng một chỗ.

Hạ Thiên cũng không giấu, những chuyện thế này hắn thường không giấu, hắn còn ước gì đi tuyên dương khắp nơi, nói rằng Lãnh Băng Băng là vợ mình.

Kiều Tiểu Kiều thì lập tức hiểu ra, hèn gì không thấy bóng dáng Hạ Thiên, thì ra những ngày qua ở cùng Lãnh Băng Băng.

- Vợ, vài ngày nữa anh sẽ đến thủ đô.

Hạ Thiên mở miệng nói.

- Thủ đô sao?

Kiều Tiểu Kiều chợt sững sờ:

- Anh muốn đến tìm chị Hàm?

- Ừ, cũng không riêng gì các chị ấy, anh còn có một việc khác. Trước tiên anh điện thoại cho Đại sư phụ, lát nữa lại nói với em sau.

Hạ Thiên nói một câu như vậy rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

- Tiểu tử, tìm ta làm gì?

Điện thoại vừa nối thông thì đầu giây bên kia vang lên giọng nói của Trương Minh Đà.

- Giúp con làm một việc, sư phụ nói cho Tiêu Đại Minh kia đừng tìm người nữa, con cảm thấy rất phiền.

Hạ Thiên nói.

- Tiểu tử, ta không còn ở thành phố Giang Hải, sao nói cho hắn biết được?

Trương Minh Đà có chút mất vui nói.

- Sao lại không ở thành phố Giang Hải?

Hạ Thiên có chút mất hứng.

- Tiểu tử, ngươi suốt ngày ở bên vợ, ta không được tìm tình nhân của mình sao?

Trương Minh Đà bất mãn nói:

- Tóm lại bây giờ ta không có thời gian quay về Giang Hải, việc này con tự làm đi.

Trương Minh Đà cũng không quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không mà trực tiếp cúp điện thoại.

- Đúng là sư phụ chết tiệt, chỉ có chút chuyện như vậy mà không giúp đỡ, còn đi tìm tình nhân. Bây giờ tình nhân già cả rồi, tìm còn dùng được sao?

Hạ Thiên thì thào nói:

- Không thể đến Giang Hải thì không biết điện thoại à? Sao mình lại có một vị sư phụ ngốc như vậy?

Hạ Thiên suy nghĩ một lúc rồi lầm bầm:

- Sư phụ quả nhiên không đáng tin bằng vợ, à, vợ này, giúp anh làm một việc.

- Chồng, có chuyện gì?

Kiều Tiểu Kiều không khỏi hỏi, nàng hình như đoán được chút manh mối nhưng còn phải xác định rõ ràng.

Khách sạn Khải Duyệt.

Tiêu Đại Minh vừa cúp điện thoại, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Đại Minh đi ra mở cửa, hắn phát hiện người bên ngoài là một thanh niên.

- Ông là Tiêu Đại Minh tiên sinh phải không?

Tên thanh niên mỉm cười với Tiêu Đại Minh:

- Tôi là Kiều Đông Hải.

- Tôi là Tiêu Đại Minh.

Tiêu Đại Minh khẽ gật đầu:

- Kiều tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì?

- Tiêu tiên sinh, chúng ta vào trong nói chuyện, có chút chuyện về đứa con ông.

Kiều Đông Hải cười nhạt một tiếng:

- Đứng bên ngoài để người khác nghe được thì không tốt cho lắm.

- Vâng, mời Kiều tiên sinh vào.

Tinh thần Tiêu Đại Minh chợt rung lên.

Kiều Đông Hải đi vào, sau đó chủ động đóng cửa phòng.

- Tiêu tiên sinh, tôi cũng không muốn lòng vòng, tôi hy vọng ông đừng tiếp tục tìm kiếm ở thành phố Giang Hải hoặc bất kỳ nơi nào khác.

Kiều Đông Hải trực tiếp nói, tất nhiên hắn đến đây vì sự nhờ vả của Kiều Tiểu Kiều, nàng không muốn tự mình đến. Tất nhiên nguyên nhân chính là nàng đến sẽ làm người ta liên tưởng đến Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không thể tùy tiện chọn người, vì vậy Kiều Đông Hải chính là lựa chọn tốt.

Vẻ mặt Tiêu Đại Minh có hơi biến đổi, trong giọng nói có vài phần tức giận:

- Kiều tiên sinh, tôi không hiểu rõ ý của anh.

- Tiêu tiên sinh, ông đừng tìm đứa con năm xưa đã từ bỏ nữa, hắn cũng không muốn các ông tìm ra.

Kiều Đông Hải thản nhiên nói:

- Còn nữa, các ông cũng không thật lòng tìm hắn, chỉ là muốn lấy tủy xương để cứu một đứa con khác, tôi nghĩ nói như vậy là quá đủ rồi.

Huyết Ma

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng

Chị còn cần tập thể hình sao?

Dịch: Masta4ever

Nguồn: Vipvandan.vn

Vẻ mặt Tiêu Đại Minh chợt biến đổi lớn, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Kiều Đông Hải:

- Cậu … Sao cậu… …

- Người các ông muốn tìm là bạn bè của tôi, hắn biết rõ các ông đang tìm, nhưng hắn không muốn các ông tìm ra.

Giọng nói của Kiều Đông Hải rất lãnh đạm:

- Năm xưa các ông nhẫn tâm vứt bỏ hắn thì nên biết có một ngày hai bên gặp mặt sẽ coi như không biết.

- Tôi, năm xưa chúng tôi có khổ tâm … …

Vẻ mặt Tiêu Đại Minh chợt đỏ bừng, nhưng không biết giải thích thế nào cho phải.

- Không có nổi khổ tâm nào đến mức ông phải vứt bỏ con trai ruột của mình.

Kiều Đông Hải khẽ hừ nhẹ một tiếng:

- Tiêu tiên sinh, tôi không muốn nói quá nhiều, tôi nói một câu cuối cùng, các ông từ bỏ hắn, không phải là tổn thất của hắn, mà chính là tổn thất của các ông.

Kiều Đông Hải nói xong những câu như vậy thì xoay người bỏ đi, hắn thật sự cảm thấy rất khó hiểu, Hạ Thiên khủng bố như vậy mà lại bị cha mẹ từ bỏ khi còn nhỏ.

- Chờ chút, Kiều tiên sinh, làm phiền cậu chờ chút.

Tiêu Đại Minh vội vàng đuổi theo, hắn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Kiều Đông Hải:

- Làm phiền anh chuyển lời cho tiểu Thiên, dù năm xưa chúng tôi có sai thì em trai của nó không sai, em của nó có còn sống hay không, tất cả đều dựa vào nó.

- Các ông nên nghĩ biện pháp khác, theo tôi được biết thì cấy ghép tủy cũng không phải người thân mới làm được.

Kiều Đông Hải lạnh lùng nói một câu:

- Tiêu tiên sinh, tôi còn muốn hỏi ông một câu, coi như năm xưa các ông có nổi khổ tâm, khi đó coi như nhà ông nghèo khó, vì nghèo mà không làm gì được, nhưng sau đó các ông giàu lên, các ông có khi nào nghĩ đến hắn?

- Chúng tôi … Chúng tôi …

Tiêu Đại Minh bị Kiều Đông Hải mắng cho không nói nên lời.

- Tiêu tiên sinh, tôi nói cho ông biết, các ông có ngày hôm nay cũng là công lao của hắn, nếu không thì ông nghĩ rằng ai cho ông một triệu?

Kiều Đông Hải hừ lạnh một tiếng:

- Chỉ một câu nói, hai bên không còn nợ gì nhau.

Tiêu Đại Minh chợt giống như bị sét đánh, vẻ mặt tái nhợt, nửa ngày sau cũng không nói nên lời.

Mà Kiều Đông Hải cũng trực tiếp mở cửa ra ngoài, hắn đã nói xong, người này dù sao cũng có quan hệ bất thường với Hạ Thiên, hắn không thể nào nổi nóng quá mức.

… …

Biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.

Kiều Tiểu Kiều đi xuống lầu, nàng thấy Hạ Thiên ngồi sững sờ trên ghế, vì vậy mà cảm thấy có chút bất ngờ, vì nàng rất ít khi thấy hắn có biểu hiện như vậy. Nhưng ngay sau đó nàng lại hiểu ra, có lẽ sự kiện kia có ảnh hưởng không nhỏ với hắn.

- Chồng, đại ca vừa điện thoại đến, sự việc đã làm tốt.

Kiều Tiểu Kiều đi đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, nàng khẽ cầm tay hắn:

- Đừng suy nghĩ quá nhiều, những gì đã qua cứ để nó qua đi.

Hạ Thiên không nói gì, hắn giống như vẫn còn suy nghĩ về điều gì đó.

- Chồng, anh xác định khi nào thì đi thủ đô? Nếu anh có thể xác định thì em có thể đặt vé ngay.

Kiều Tiểu Kiều lại hỏi.

- Anh định ngày mai sẽ đi, đi sớm sẽ giải quyết nhanh tất cả vấn đề.

Hạ Thiên cuối cùng cũng trả lời:

- Nhưng anh phát hiện mình cũng không muốn đi, vợ, em nói xem anh nên đi hay không?

- Chồng, em nghĩ anh cần phải đi xem thế nào, nhưng anh cũng đừng nên quá suy nghĩ về quá khứ, anh có thể ở Giang Hải chờ thêm vài ngày, đợi đến khi tất cả đều tốt đẹp thì đi cũng không muộn.

Kiều Tiểu Kiều dịu dàng nói:

- Em sẽ cho người quan sát tình huống Tiêu gia, nếu có biến cố gì sẽ nói cho anh biết ngay.

Bây giờ Kiều Tiểu Kiều đã hiểu nguyên nhân Hạ Thiên muốn đến thủ đô, hắn chẳng qua không chỉ vì muốn đến tìm các chị Mộc Hàm, mà bây giờ đứa con trai của Tiêu Đại Minh cũng chính là em trai hắn đang ở thủ đô.

Tất nhiên cũng không phải là Tiêu Đại Minh sống ở thủ đô, thực tế hắn ở một vùng duyên hải, là một thành phố gần bên Cảng Thành, nhưng bây giờ đứa em trai của hắn lại đang chữa bệnh ở một thành phố trong thủ đô.

Trước đó Kiều Tiểu Kiểu cũng không biết rõ ràng về thân thế của Hạ Thiên, nhưng nàng biết Nguyệt Thanh Nhã biết rõ, hơn nữa Nguyệt Thanh Nhã còn không muốn nhắc đến. Lúc đó nàng không biết đó là vì nguyên nhân gì, nhưng sau này nàng đã hiểu, Nguyệt Thanh Nhã không muốn nhắc đến vì sợ Hạ Thiên khổ sở.

Nếu lần này Tiêu Đại Minh không đến Giang Hải tìm con, chỉ sợ cả đời Nguyệt Thanh Nhã cũng không nhắc đến thân thế của Hạ Thiên.

Lúc này Kiều Tiểu Kiều cảm thấy, dù là mình đứng trên góc độ của Nguyệt Thanh Nhã cũng sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ đã hiểu thân thế của Hạ Thiên, tuy hắn có chút khó xử nhưng cũng không phải là chuyện xấu.

Hạ Thiên vốn giống như không có thân nhân, bây giờ chợt có thân nhân, cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, còn có một em trai, điều này đối với hắn thì rõ ràng là chuyện tốt.

- Vợ nói đúng, anh thật sự không nên gấp như vậy.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn về Giang Hải một chuyến, còn chưa gặp nhiều bà vợ, ít nhất cũng phải gặp một vài người vợ khác mới đi được.

- Ừ, tóm lại không cần gấp như vậy.

Kiều Tiểu Kiều dịu dàng nói.

Kiều Tiểu Kiều đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói:

- Chồng, em phải lên lầu, hai phút sau em có hội nghị, tối nay sẽ ở cùng anh.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn biết rõ Kiều Tiểu Kiều muốn mở hội nghị gì.

Bây giờ vẫn còn sớm, mới ba giờ chiều, Hạ Thiên quyết định liên lạc với những bà vợ khác. Trước tiên hắn điện thoại cho Tôn Hinh Hinh, hắn biết nàng chưa về Giang Hải, nhưng nàng nói ngày mai sẽ quay về.

Sau đó Hạ Thiên điện thoại cho Sở Dao, nàng cũng chưa về, thậm chí còn cổ động Hạ Thiên đến Sanya thăm mình. Nàng nói Sanya rất tốt, hơn hẳn thành phố Giang Hải, điều không tốt chính là khách hay bị chặt chém, mà nàng thì không bị bao giờ.

Sau đó Hạ Thiên điện thoại cho Liễu Vân Mạn, điện thoại có người nghe nhưng là vệ sỹ của nàng, vì nàng đang ở trong phòng giải phẩu, không thể nghe điện thoại.

Cuối cùng Hạ Thiên điện thoại đến cho Thư Tịnh.

- Vợ Tịnh Tịnh, chị từ nhà bà ngoại về chưa?

Hạ Thiên dùng giọng mất hết sức lực nói, hắn đã bắt đầu ghét năm mới.

- Đã về lâu rồi.

Âm Thanh của Thư Tịnh truyền đến làm cho Hạ Thiên phấn chấn tinh thần.

- Vợ Tịnh Tịnh, chị đang ở đâu?

Hạ Thiên vội vàng hỏi, cuối cùng hắn còn kỳ quái bổ sung một câu:

- Bên chị có vẻ rất ồn, chị không ở trong nhà sao?

- Không, tôi vừa mở một trung tâm thể hình, hôm nay khai trương, tôi bây giờ có chút bận rộn, nếu cậu rảnh thì đến, nếu không thì tối điện thoại lại.

Thư Tịnh nhanh chóng nói, bên kia giống như có người đang gọi nàng, xem ra bây giờ nàng thật sự rất bận.

- Quán thể hình. Vợ Tịnh Tịnh còn tập thể hình sao?

Hạ Thiên có chút buồn bực.

- Ngốc, tôi mở quán thể hình cũng không phải cho mình tập, là kiếm tiền.

Thư Tịnh tức giận nói:

- Này, cậu có đến không, nếu không tôi cúp điện thoại.

- Vợ Tịnh Tịnh, chị đã nghĩ đến tôi, tất nhiên tôi sẽ đến, mà quán thể hình của chị ở đâu?

Hạ Thiên vội vàng hỏi.

- Tôi không nhớ đến cậu.

Thư Tịnh tức giận nói một câu, nhưng nàng vẫn nói ra địa chỉ:

- Gần trường Đại học thể dục thể thao, cửa chính đi ra thì quẹo trái tám trăm mét, là câu lạc bộ thể hình Phong Hỏa, cậu có thể thấy ngay.

Cũng không quan tâm Hạ Thiên có nghe rõ hay không, Thư Tịnh cúp điện thoại.

… …

Thật ra câu lạc bộ thể hình Phong Hỏa này trước kia đã có sẵn, chẳng qua kinh doanh không tốt, gần như đóng cửa, vài tháng trước bắt đầu dán bảng chuyển nhượng.

Lúc đầu Thư Tịnh cũng không muốn tiếp nhận câu lạc bộ thể hình này, nhưng sau đó nàng phát hiện mình không biết nên xài mười triệu của Hạ Thiên thế nào cho phải, lại nghĩ mình sắp tốt nghiệp, giống như nên suy xét vấn đề việc làm, vì thế mới thu mua quán Phong Hỏa này.

Huyết Ma

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng

Loading...

Xem tiếp: Chương 1115: Lau Sàn Nhà Cho Sạch Sẽ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Quân Nhân Trong Khói Lửa

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình

Số chương: 51


Kiếp Nạn Tình Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Trụ Lâm

Thể loại: Khoa Huyễn, Dị Năng

Số chương: 11


Thiên Tuyết Truyền Kỳ

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50


Hay Là Mình Sống Chung

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 92