41 Đợi ta định thần nhìn lại, mới thấy người tới là một nam tử cao to, trang phục tương tự như Nguyễn Văn Đế, chỉ là nhìn qua có vẻ trẻ hơn một chút, mặt mày tuấn tú, cũng không giống như người phương Bắc thô lỗ.
42 Chậm rãi mở mắt ra, trước mắt hiện lên mấy bóng người. Trên chiếc bàn bên cạnh bày đầy nến, ánh nến cháy lách tách giữa cơn gió khe khẽ lùa vào từ bên ngoài, tỏa ra một vầng sáng vàng nhàn nhạt.
43 ——[1] Câu thơ trích trong bài “Ngọc lâu xuân kỳ II” của Âu Dương Tu.
“Tiệm hành tiệm viễn tiệm vô thư,
Thuỷ khoát ngư trầm hà xứ vấn. ”
Dịch thơ:
“Tình thư xa cách đại dương
Cá chìm đáy nước biết đường nào đây?”
(Bản dịch của Mai Nhược Hoa).
44 Buổi tối giờ lên đèn, Thượng Quan Bùi ăn qua loa một chút, liền tuyên các tướng lĩnh tới thương nghị binh thảo sách lược, để ta một mình nghỉ ngơi trong lều cỏ.
45 ——[1] Câu thơ trích trong bài “Biệt Đổng Đại” của Cao Thích.
Dịch nghĩa: Thiên hạ có ai chẳng biết người?. ——
Khi chuẩn bị bước vào trong lều, nhị thúc đột nhiên gọi ta lại, ta hỏi người có chuyện gì, nhị thúc chỉ chần chừ đứng trước cửa, qua hồi lâu mới nói: “Ta nghĩ nên để ngày khác trở lại gặp nó đi”.
46 “Gia nhi, sao lại giống như đứa bé rồi”, thanh âm nhị thúc rất nhẹ, nói với ta tựa như dỗ dành hài tử. “Hoàng thượng, nếu như dựa theo phương pháp của thần, hẳn là có thể kéo dài hai ngày.
47 “Tiểu muội”, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam vang dội. Ta đột ngột quay đầu lại, phát hiện đại ca Tư Đồ Lý đứng phía sau lưng ta, vẻ mặt không thể tin nổi.
48 Khánh Dục năm thứ tư, tiết Vạn Thọ.
Mùa đông năm nay đến rất sớm, đông chí còn chưa tới, tuyết lớn đã liên miên không dứt phủ đầy mặt đất. Toàn bộ hoàng cung đều bị bao trùm trong tuyết, đất trời trắng xóa một vùng.