41 Quê Kha Thiển ở HB cách BJ không xa, nhưng mấy năm nay các thành phố vừa và nhỏ không ngừng bị phá dỡ, xây dựng những tòa nhà và thành phố mới rập theo một khuôn mẫu.
42 “Kha Ái, tên tiếng Anh Rita, 24 tuổi, sinh viên khoa hóa đại học Chicago Mỹ. Tháng 12 năm ngoái về nước làm sinh viên trao đổi. Dự tính cuối tháng 6 năm nay quay về Mỹ, cũng chính là tuần sau.
43 “Chị thấy thế nào?” An Nham hỏi.
Giản Dao nhìn chằm chằm Kha Ái qua kính, đáp: “Nói thật, nhìn cô ta quả thực đúng là không biết chuyện gì. Nếu tất cả phản ứng này đều là diễn kịch, vậy cô ta thực sự quá lợi hại.
44 Chu Mạt Mạt là sinh viên khoa hóa đại học Thanh Đô. Qua giữa trưa, cô gái mạo hiểm mặt trời nóng rực đi vào phòng thí nghiệm.
Chu Mạt Mạt rất bất ngờ: “Kha Ái? Cậu đến rồi à.
45 Giản Dao im lặng một chút, nói: “Suy đoán thế này luôn khiến em cảm thấy không dám tưởng tượng nổi, Kha Thiển không chết, người chết là Kha Ái. Sau đó cậu ta…” Cô không nói thêm gì nữa, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.
46 Khi bọn họ trở lại bên trong phòng thẩm vấn, người ngồi đối diện đã không còn là Kha Ái mà là Kha Thiển.
Cậu ta đã tẩy trang, cũng thay đổi quần áo đàn ông, còn mái tóc vẫn dài, buộc ở sau lưng.
47 Lại tới nhà cũ của nhà họ Kha.
Nhìn hồ nước tối om, Giản Dao hỏi: “Tại sao lại tới đây?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Chiều cao của cả Kha Ái và Kha Thiển đều là 1m75, giải quyết thi thể cũng không thuận lợi, nhưng Kha Ái có hai chiếc xe ở trong nước, dễ dàng cho việc vận chuyển.
48 Từ sáng sớm đến trưa, lục tung trong kho rác, ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp nơi, nhưng tâm trạng của Phương Thanh chả thoải mái chút nào. Mùi rác rưởi, mùi chất lỏng hóa học kì quái, hun đến mức khiến anh ta choáng váng đầu óc.
49 Chạng vạng, Phương Thanh đang trên đường lái xe về cục cảnh sát, lái xe nhanh như chớp. Đã 24 tiếng trôi qua, không biết Kha Thiển đã được thả ra chưa, nhưng không sao sau khi mọi người tập hợp sẽ lập tức thực hiện kế hoạch bắt giữ.
50 Ai ngờ khi Giản Dao cầm nhẫn lên nhìn kĩ mới phát hiện không phải. Bởi vì chiếc nhẫn hình chim rõ ràng hơi nhỏ, là thuộc về cô.
Lúc này Bạc Cận Ngôn mới cầm lấy nhẫn, đeo cho cô, nói: “Friedrich Nietzsche từng nói, con người giống như cây, càng hướng lên vị trí cao đón ánh nắng, thì thân lại càng bám sâu vào nền đất tối tăm.