181 Draco Malfoy, một Tử thần Thực tử nổi danh sau chiến, mấy năm trước sống tàn tạ, hiện tại, hắn là thượng đế của giới phù thủy nước Anh.
“A, ngài Malfoy, thật vui vì có thể tiếp đón ngài, hôm nay ngài muốn mua gì?” Một giọng nói lấy lòng vang lên, rồi Draco Malfoy đi tới, phía sau hắn là một đứa trẻ khoảng 11 tuổi, mái tóc bạch kim ngắn và vẻ mặt không hề khác với cha mình khiến người ta dễ dàng nhận ra đây là người thừa kế Malfoy tương lai, Scorpio Malfoy.
182 “Cha…. ” Scorpio lúc đó còn nhớ mình đã sợ hãi gọi cha mình, cậu không sợ vì mình giết người, cậu chỉ sợ người ngoài sẽ làm khó cha.
“Không sao cả, Scorpio, không sao…” Draco dỗ dành con trai mình, hắn rất lo lắng, người thừa kế của mình sẽ có bóng ma tâm lý gì đó vì lỡ tay giết người, còn việc thấy người chết là con trai nhà Weasley thì Draco cũng chưa nhìn, Weasley nợ hắn, hắn sẽ đòi lại từng chút từng chút một.
183 Draco mở to hai mắt, không đúng, đây không phải là phòng ngủ của mình. Theo bản năng hắn sờ sờ nơi đặt gậy rắn, lại không thấy gì.
Lúc này hắn tỉnh táo hoàn toàn, ngồi bật dậy, mái tóc dài bạch kim hơi rối.
184 Draco chậm rãi tỉnh táo lại, đây đúng là biệt thự Malfoy, mùi hương trên người Lucius cũng không sai, ngay cả ba đỡ đầu của hắn cũng không sai, đột nhiên, một cụm từ tới nay hắn vẫn xem nhẹ được chú ý tới, “thời không chúng ta.
185 “A, Dra của ông!” Draco vừa mới đi theo Snape vào phòng khách đã được ôm, “Ông đã nghe Luci nói, con là một Malfoy tiêu chuẩn. ”
Draco được vây quanh bởi mùi hương hoa nguyệt quang tương tự với Lucius, “Ông Abraxas…” Hắn ngẩng đầu, nhìn một Malfoy quen thuộc mà xa lạ gợi lên khóe miệng, nở nụ cười thuộc về người nhà.