41 Nếu Liễu Nghi Sinh mà đã điêu ngoa rồi thì không người nào có thể chịu nổi, thế nhưng hiện tại y có lòng hối ý, đương nhiên là ngữ khí vừa mềm vừa nhuyễn, thốt ra lời tâm tình cũng là đáng yêu êm tai đến như vậy, tuy rằng thân thể của hai huynh đệ không có cách nào động đậy, thế nhưng chỗ đó lại bắt đầu rục rịch.
42 “Ha…”
“Thật thoải mái…”
Bởi vì chưa từng làm việc nặng, tuy rằng tay của Liễu Nghi Sinh không non mịn như nữ hài tử nhưng cũng còn hơn bàn tay thô thô ráp ráp của bọn họ nhiều.
43 “Bảo bối đừng xấu hổ mà, giữa phu thê đụng chạm vào thân thể của đối phương như thế nào đi nữa thì đó bất quá cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Chúng ta thích chết thân thể này của ngươi.
44 Thấy cuối cùng các nhi tử cũng đã giải quyết dứt điểm chuyện kia, Kỳ Thiên Hữu vừa vui vừa buồn. Vui chính là sau khi trải qua nhiều khảo nghiệm như vậy, cuối cùng ba đứa nhỏ cũng từ hữu tình thành thân thuộc.
45 Trước khi Liễu Nghi Sinh sinh sản, Kỳ Lân thôn lại xảy ra một đại sự. Vào sáng sớm một ngày nọ, Liễu Mộ Ngôn vẫn lên núi hái dược như thường ngày, bởi vì phải chuẩn bị dược liệu dưỡng sinh mà Tiểu Liễu Nhi cần dùng sau khi sinh sản, gần đây y càng thêm tích cực lên núi hơn một chút.
46 Liễu Nghi Sinh nghe nói trong thôn mới tới một người, cứ như đánh máu gà mà hưng phấn không thôi, y sống ở Kỳ Lân thôn đã được 17 năm, còn chưa thấy qua người lạ, la hét đòi đi nhận thức bạn mới.
47 Vừa về nhà Liễu Nghi Sinh liền bị hai người đè lên trên giường hôn một trận mãnh liệt, y vừa đẩy vừa ồn ào: “Làm cái gì vậy, trời đất sáng sủa… Ưm buông…”
“Ai cho phép ngươi cầm tay của nam nhân khác? Khi chúng ta chết rồi hay sao?” Kỳ Canh hung hăng cắn miệng của y, tay cũng không khách khí mà vói vào trong xiêm y của Liễu Nghi Sinh, chuẩn xác bắt lấy đầu nhũ phấn nộn, véo mạnh một cái.
48 Chuyện bụng lớn lên phảng phất cứ như chỉ xảy ra trong một đêm, thường thì đều là Kỳ Thạc và Kỳ Canh dậy sớm hơn Liễu Nghi Sinh, ngày ấy lúc tỉnh lại thấy bụng nhỏ của y đã hơi nhô lên, mặc dù còn chưa phải là lớn lắm, nhưng cũng khó khiến họ cảm thấy không hưng phấn cho được.
49 “A a… Trướng quá… Không được… Ưm…” Trong chớp mắt hai người đồng thời chiếm lấy y, Liễu Nghi Sinh cảm thấy bản thân mình sắp bị bọn họ chống đỡ đến hỏng mất.
50 Hai ngày sau Liễu Nghi Sinh mới có thể xuống giường được, hai tên đại sắc lang mỹ kỳ danh nói tế tự đại nhân có phân phó, trước khi chào đời các phụ thân phải dùng phương thức này để câu thông thân cận với cục cưng nhiều một chút mới có lợi cho hài tử, bọn họ giở mọi mánh khóe vỗ về chơi đùa khiêu khích thân thể của y, thẳng đến khi khiến cho y đến cả ngón tay cũng không nâng lên nổi, thanh âm trở nên khàn khàn bất kham, không khác gì một con búp bê vải bị chơi đùa đến hôn mê rồi lăn qua lăn lại đến khi tỉnh dậy, cuối cùng hai cái tiểu huyệt đáng thương đều bị làm cho chết lặng, ngọc hành trắng nõn cũng không thể tiếp tục bắn ra cái gì thêm được nữa hai người mới chịu buông tha cho y.