Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! Chương 214

Chương trước: Chương 213: Chột Dạ Cùng Sợ Hãi



Nhan Mục Nhiễm kịch liệt run rẩy! !

Một dòng khí lạnh từ sống lưng truyền tới , cả người của cô cứng đờ, nếu như có một tấm gương ở đây thì nhất định gương mặt của cô lúc này trắng bệch y như quỷ! !

—— Người nào gây ra tội? Mà cô lại có dũng khí, có can đảm, dám lấy cái dũng khí đó để hại người của tôi?"

"Yến Thần. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm rưng rưng kêu lên hai chữ.

Mộ Yến Thần lại cười nhạt, không đợi cô trả lời, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô, sức lực đó giống như là muốn đem cằm của

bóp thành từng mãnh vụn, khàn khàn nói: "Sau khoảng thời gian này cô cứ nghĩ ngơi đi. DiglandY¬ork cho tới bây giờ không hề thiếu tinh anh, đủ cho cô nghỉ dài hạn, khi cô rãnh rỗi rồi —— hy vọng có thể hiền lành một chút."

Giọng nói kahn2 khàn lượn lờ như sương, lộ ra lạnh lùng và nguy hiểm, sát khí nồng đậm, giống như cô chỉ cần động đậy một cái thì sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng!

Nói xong Mộ Yến Thần lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, thu tay lại, xoay người đi ra cửa.

"Yến Thần. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm bị lời nói của anh làm cho hoảng sợ.

Anh nói cho cô nghĩ dài hạn, muốn cô đi "Nghỉ ngơi" .

Cái này giống như một bàn tay vô hình, trong nháy mắt đẩy cô rời xa anh vạn dặm! Trừ quan hệ công tác ra, cô không có cách nào để đến gần anh được, cô không cần như vậy! ! Tuyệt đối không cần! !

"Yến Thần!" Nhan Mục Nhiễm nhào tới cửa vọng tưởng ngăn anh lại, nhưng chỉ nhận được một tiếng đống cửa cái "Bốp!", Lòng của cô không ngừng kích động! Cô đột ngột mở cửa chạy đi, ở trong hành lang trên lầu hét to: "Anh muốn đi đâu? ! !"

Hai mắt ướt sũng nước kịch liệt rung động, Nhan Mục Nhiễm cảm thấy giờ phút này nếu như không gọi anh lại, thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi anh! !

Giày cao gót đạp trên tấm thảo cao quý, lảo đảo, nhếch nhác suýt nữa ngã xuống.

Bóng lưng cao ngất Mộ Yến Thần chậm rãi dừng lại.

Ưu nhã nghiêng người, anh giơ tay xem đồng hồ, ánh mắt trở nên dịu dàng, không nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Cô ấy tỉnh lại rồi, tôi đi chăm sóc cô ấy."

Trái tim của Nhan Mục Nhiễm nhũn ra, một lần nữa giống như bị búa tạ đập vào người! !

Cả tầng lầu yên tĩnh, Mộ Yến Thần mặt không thay đổi xoay người đi vào thang máy, vẻn vẹn để lại cho Nhan Mục Nhiễm một mình đối mặt với sự lạnh lẻo, ngón tay của cô run rẩy, muốn nắm lại nhưng không thể nắm được! !

***

Bên trong căn phòng Xốc xếch, ngọn đèn nhỏ ở đầu giường vắng vẻ mà lộ ra .

Chậm chạp tỉnh lại mất đến vài phút, Lan Khê miễn cưỡng chống lấy thân thể ngồi dậy, đưa mắt nhìn khắp căn phòng bừa bãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên trắng bệt, trong lòng cuồng loạn gay gắt.

Đầu đau muốn nứt ra, cộng thêm thân thể bủn rủn không chút hơi sức.

Cô nhìn thấy, trên người mình không mảnh vải che thân, chỗ giữa hai chân cũng rất chua xót chứng minh màn hoan ái kịch liệt vừa rồi không phải là mơ, chỉ là cô không rõ ràng lắm, cô thật sự không rõ ràng lắm, người kịch liệt trong mơ với cô rốt cuộc có phải là Mộ Yến Thần hay không.

". . . . . ." Ưm một tiếng, cô che cái trán, cả người khẽ run.

Bởi vì trí nhớ còn sót lại ở trong đầu cô, là cô ở trong lòng của Kiều Khải Dương, ngoài cửa có ai đó xông tới, ánh mắt quỷ dị giấu sau cái kính nhìn cô!

Như có gánh nặng ở trên lưng, làm cô cảm thấy rất nhục nhã.

Cô mơ màng nhìn thấy Mộ Yến Thần ở phía sau, bóng dáng và hơi thở của anh rất rõ ràng, nhưng cô không dám xác định, đến cùng là có phải hay không. . . . . .

Cửa truyền đến âm thanh nhè nhẹ, có người cà thẻ mở cửa.

"——! !" Lan Khê trợn to mắt, vội vàng lấy chăn che cơ thể của mình lại!

Một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm chạp đi tới, lúc nhìn thấy anh, ánh mắt của Lan Khê không khỏi run lên bầng bậc!

Ánh mắt của Mộ Yến Thần không hề lạnh nhạt mà lại trở nên nhu hòa, mãi cho đến đi tới trước mặt cô, thì cô vẫn chưa hoàn hồn lại.

"Mệt đến mức không muốn nói chuyện?" Giọng nói trầm thấp từ chậm rãi phát r, Hai cánh tay của Mộ Yến Thần chống ở hai bên người cô, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Lan Khê kinh ngạc, mở miệng nói: "Mộ Yến Thần. . . . . . Sao anh lại ở đây?"

Anh liếc nhìn cô một cái, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt: "Có lẽ là do biết em quá nhớ anh, cho nên anh mới tới đây."

Lan Khê chỉ cảm thấy cảnh tượng ấm áp này không chân thật chút nào.

Cô đưa tay sờ sờ mặt của anh, quả nhiên là nóng, thật, đáy mắt ấm áp trong nháy mắt dâng trào, trong lồng ngực đầy chua xót, cô buông ra chăn, hai cánh tay mềm mại quấn lên cổ của anh, run rẩy ôm chặt anh.

Mộ Yến Thần cũng ôm chặt cô, hơi lạnh trong không khí thấm lên da thịt trần truồng, anh nhìn lướt qua trên lưng những vết hôn loan lỗ trên người cô, ánh mắt nóng lên, kéo chăn che cho cô, tránh cho cô bị cảm lạnh.

Lan Khê ôm anh, nước mắt nóng bỏng rơi tầm tả trong cổ anh, quấn chặt không bỏ ra được.

"Tốt lắm. . . . . . Không sao. . . . . ." hơi thở ấm áp của Mộ Yến Thần len lỏi trong tóc cô, giọng nói ám ách dịu dàng khuyên lơn.

Cảm xúc của Lan Khê rất lâu mới bình tỉnh lại được.

"Bây giờ mấy giờ rồi?" Giọng nói của cô gay gắt.

"Hơn tám giờ, " Mộ Yến Thần vén mấy sợi tóc xốc xếch của cô ra sau gáy, "Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?"

Loading...

Xem tiếp: Chương 215: Làm Theo Kế Cũ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

[Visual Novel] Tsukihime - Ciel Route

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 58


Thả Dung Thiên Hạ

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 20


Độc Sủng Ngốc Phi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 19


Tình Yêu Đan Xen

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 11


Sao Chổi Đáng Ghét

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 8