161 Thời gian như biến khoảnh khắc này thành vĩnh hằng.
Tô Nhiễm đờ người, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, cô không tài nào ngờ nổi ở nơi này cũng vô tình gặp được anh.
162
163 Bạch Sơ Điệp không nói tiếng nào, ánh mắt u ám, một lúc sau bà ta nhàn nhạt nói, “Trước khi mọi chuyện chuẩn bị sẵn sàng, cứ cẩn thận lời ăn tiếng nói với nó.
164
165 Bên tai cô phảng phất tiếng cười của anh.
“Anh, anh không đi làm à?” Tô Nhiễm không chịu xoay người nhìn anh, đầu cô vùi sâu vào gối, cất giọng ngượng nghịu.
166
167 Tư duy Tô Nhiễm vẫn còn xoáy theo đề tài kia, nghe anh nói vậy, cô cau chặt mày, “Sao?”
“Cá ở nhà hàng Amber tươi ngon, tan ngay trong miệng. Bữa trưa, mình có thể đặt ở chỗ đó, rồi đến ăn thử.
168
169 Lệ Minh Vũ đi xuống lầu, ngồi lặng trong phòng khách một lúc lâu, anh trầm tư suy nghĩ, muốn rút thuốc hút nhưng vẫn nhịn xuống. Lát sau, anh cầm điện thoại, đẩy cửa bước ra ngoài.
170
171 “Cậu sao vậy?” An Tiểu Đoá bắt gặp cô trố mắt ngơ ngác, kinh ngạc hỏi.
Tô Nhiễm cẩn thận cất vào, nhướng mắt nhìn An Tiểu Đoá, lắc đầu nguây nguậy, cười điềm nhiên, “Mình không sao.
172
173 An Tiểu Đoá biết mình có nói thế nào cũng không hỏi ra nguyên nhân, bất đắc dĩ đi tới đi lui trong phòng khách, cuối cùng cũng không kiềm được nói, “Đồng chí Tô Nhiễm à, vậy đứa bé trong bụng thì sao? Phải tính thế nào đây hả? Đồng chí đừng nói với tôi rằng ba đứa bé này không phải Lệ Minh Vũ nhé, có trời mới tin đồng chí ngoài anh ấy ra thì còn người đàn ông khác! Đồng chí có nghĩ đến đứa bé không? Hay đồng chí không cần đứa bé này? Định phá bỏ nó?”
“Không, mình sẽ không phá bỏ nó!” Tô Nhiễm đột nhiên gắt giọng, tay che chở bụng mình, vẻ mặt kích động, “Đừng ai mơ tưởng tổn thương nó lần nữa.
174
175 Biệt thự này như thế nào, vì sao cô gặp phải hiện tượng này?
Tô Nhiễm không tin ma quỷ, nhưng phát hiện ra tình huống thế này, cả người cô lạnh lẽo như tiến vào đầm nước rét buốt, cảm giác rùng mình này tiến sâu vào mỗi lỗ chân lông trên cơ thể cô.
176
177 “Bởi vì, lúc đó cảnh sát Đinh chỉ nói qua điện thoại, chị không ghi âm, càng không có chứng cứ chính xác, bây giờ báo cảnh sát điều tra Lệ Minh Vũ thì chỉ phí công vô ích.
178
179 Tô Nhiễm thất kinh, đứng chôn chân tại chỗ dò xét anh. Một lúc sau, ánh mắt dần lạnh lùng…
“Sao anh biết tôi đến số 45 đường Hoa Đôn? Sao anh biết hôm nay tôi đến sở cảnh sát?”
Lệ Minh Vũ tiến lên, giơ tay giữ chặt vai cô, vầng tráng rộng ẩn hiện vẻ ngấm ngầm chịu đựng, “Tô Nhiễm, sự việc không đơn giản giống em tưởng tượng, nên em đừng tiếp tục hỏi được không? Anh chỉ có một yêu cầu, em đừng bao giờ đến đường Hoa Đôn nữa.
180