181 Giọng nói của Xương Đồ thoạt nghe khô khan, the thé như chiếc cưa kéo qua kéo lại trên miếng sắt gỉ, khiến người ta rất không thoải mái, cộng thêm với khuôn mặt đó của ông ta, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể nhìn ra những gian nan và đau khổ đã từng trải qua.
182 Trong cửa hàng vẫn còn những người khách khác, họ đều bị đôi tình nhân ngọt ngào này thu hút, lần lượt đưa mắt nhìn chăm chú. Niên Bách Ngạn dường như cũng không sợ ánh mắt của những người khác, nụ cười tràn đầy gương mặt anh.
183 Khoảng thời gian này Lâm Yêu Yêu ngủ không được ngon giấc, đêm nào cũng mất ngủ. Cho dù có chợp mắt được thì cũng sẽ choàng tỉnh sau giấc mơ. Nguyên nhân là vì một hôm nào đó cô nhận được một cuộc điện thoại.
184 Câu nói ấy khiến cổ họng Tố Diệp nghẹn lại. Hai người đàn ông này đối chọi nhau từ Trung Quốc tới tận Nam Phi. Dẫu rằng trên thương trường một mất một còn nhưng tới thời điểm quan trọng vẫn tin tưởng đối phương.
185 Vết thương của Niên Bách Ngạn chỉ là trầy xước ngoài da, thế nên xử lý cũng rất đơn giản. Chỉ một vết thương nhỏ nhưng khiến Tố Diệp khi xử lý giúp anh trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc.
186 Bắc Kinh. Thời tiết mỗi lúc một lạnh hơn. Khi Trung thu mỗi ngày một gần, lá cây cũng bắt đầu lần lượt rụng xuống thì hoa quế lại từng bước bung nở một cuộc đời mới thanh ngọt của mình.
187 Cape Town, Nam Phi. Một ngày trời mưa trước cuộc đấu thầu…Nước mưa đánh lộp bộp vào cửa kính thủy tinh khiến lòng người cũng hỗn loạn, thi thoảng lại có sấm rền chớp giật xen vào.
188 Kỷ Đông Nham khoanh hai tay trước ngực, uể oải dựa sang một bên: “Xem ra đã tới đây ắt có việc rồi. ”“Tôi tìm anh đúng là có việc. ” Tố Diệp hoàn toàn không úp mở.
189 Bàn tay lớn của Kỷ Đông Nham tựa như có thể bóp nát xương cốt của cô. Nụ hôn của anh ta cũng mỗi lúc một nồng nhiệt và nguy hiểm. Tố Diệp bị anh ta đè dưới thân mình, hít thở cũng trở nên khó khăn.
190 Thứ có thể làm em tổn thương, chưa bao giờ là những lời đàm tiếu của mọi người. Thứ có thể bảo vệ em, chưa bao giờ là một con đường chạy trốn được sắp đặt tỉ mỉ.
191 Bất luận đám cướp ấy xuất phát từ mục đích gì, cũng là điều Tố Diệp không muốn thấy. Thực tế là Niên Bách Ngạn đã bị người ta bắt cóc, đối mặt với một đám người có động cơ bất lương, anh đang nguy hiểm thế nào là điều dễ nhận ra.
192 Chiếc ghế đối diện khẽ phát ra tiếng động. Có thể nhận ra hắn ta đã đứng dậy, bước chân tiến gần về phía anh, cuối cùng dừng lại trước mặt Niên Bách Ngạn, giọng nói của kẻ đó lộ rõ vẻ khinh thường: “Mày muốn khoe với bọn tao mày có rất nhiều tiền phải không?”“Tôi chỉ muốn khuyên các anh nên tìm ình nhiều đường lui.
193 Một cơn gió chợt thổi qua cửa sổ, làm bay những giọt nước đọng trên lớp thủy tinh, phần phật phần phật khiến tâm trạng con người thêm khó chịu. Đến cả giọng nói khô khốc, dù có cười cũng không chút cảm xúc đó của Xương Đồ cũng đồng thời khiến Tố Diệp cảm thấy ồn ào.
194 Sau khi xử lý xong vụ án, Tố Khải mệt mỏi lê người trở về phòng chống ma túy. Vừa đẩy cửa bước vào, anh liền phát hiện ra ánh mắt vô cùng mờ ám của những người xung quanh.
195 Kỷ Đông Nham nghe xong mấy lời này không tức giận mà bỗng bật cười. Anh ta không phản bác ngay cũng không lập tức cởi trói cho Niên Bách Ngạn, mà khoanh hai tay trước ngực, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt rồi chép miệng: “Được đấy nhỉ! Ít nhất vẫn còn nhận ra ai là địch, ai là ta.
196 Ngày hôm sau, bầu trời Cape Town đã tươi sáng trở lại. Từ bờ biển nhìn ra xa, mặt trời mới lên như một thỏi vàng nóng bỏng tay, dần dần lộ rõ vẻ đẹp rực rỡ của mình, trả lại ặt biển dáng vẻ vốn có của nó, tựa như một viên ngọc xanh thẳm được khảm giữa đất trời.
197 Tố Diệp không biết đã xảy ra chuyện gì, Niên Bách Ngạn đương nhiên cũng không nói với cô. Aston cách đó không xa vẫn giữ nguyên nụ cười đắc ý đáng ghét đó.
198 Mặt Tố Diệp biến sắc, Bella cũng sững người, kể cả vị bác sỹ bên cạnh cũng lấy làm lạ. Tố Diệp nắm chặt tay lại, khẽ nheo mắt: “Đây chính là điều kiện để anh hiến máu?”“Đúng vậy!”“Được! Tôi đồng ý với anh.
199 Trong điện thoại, ngữ điệu của Hứa Đồng vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày, nhưng chữ nào cũng như đâm thẳng vào tim Tố Diệp. Cô biết Hứa Đồng chỉ chuyển lời lại thôi, nhưng nghe vẫn cảm thấy rất không vui.
200 Nghĩ tới đây, Tố Diệp không còn tâm tư ngâm mình trong bồn tắm nữa. Cô gột rửa qua loa rồi khoác áo tắm đi vào phòng sách. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn gọi vào số điện thoại của Kỷ Đông Nham.