41 Trại giam là một nơi chim không thèm thả sh*t ở trấn trên, cách thành phố Bình Sơn một khoảng xa, bởi vì Trần Hạo là trọng phạm, nên có đến 3 hình cảnh áp giải hắn đi; Hai người ngồi trước, Hàng Hành ngồi ở sau, song song với Trần Hạo.
42 Trần Hạo bị giam ở phòng số 15. Hào trưởng là Nghiêm Đông, cũng rất nổi tiếng ở Bình Sơn, bị giam vì tội cố ý gây thương tích, phỏng chừng bị phán từ tám đến mười năm tù.
43 Nói không khi dễ, là không có khả năng. Trại tam giam chính là miếu hoà thượng, mấy hoà thuợng đầu trọc bên trong ở đây đã hơn một năm, ngắn cũng hơn một tháng, sớm nghẹn hỏng rồi.
44 Đêm đó sau khi tắt đèn, Hàn Tiểu Bằng rón ra rón rén trèo lên giường Trần Hạo.
Trong nhà tù điều kiện khó khăn, giường gỗ vừa mỏng lại hẹp. Hàn Tiểu Bằng nằm trên đó, mặt đối mặt cùng Trần Hạo, người sính ngườim giống như hai miếng băng dính, một chút kẽ hở cũng không có.
45 Ánh trăng xuyên qua song sắt cửa sổ, chiếu xuống người Hàn Tiểu Bằng, một nửa gương mặt trắng nõn thanh tú của y được ánh trăng soi, nửa kia chìm bên trong bóng tối vô tận, giống như ảnh tạp chí đã được nhiếp ảnh gia chỉnh sửa, không hề chân thật.
46 Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Tiểu Bằng mới từ trên giường Trần Hạo bò xuống, liền nghe thấy Nghiêm Đông từ giường đối diện trêu chọc: “Ta nói a Hạo ca, cậu cũng quá không thương hương tiếc ngọc rồi đi.
47 Chú thích
-校草 – Hiệu Thảo – Cỏ trường???: t nghĩ ẩn ý ở đây như mầm non đáng triển vọng của trường, nên dịch là mầm non =)))
_____
Sau này, hào trưởng phát hiện chút manh mối.
48 Năm đó, Hoa Hạ thủ khoa thi vào chuyên ngành chính trị của Nhân Đại, tin mới đưa lên một tuần đã bị ban chấp hành trường nhìn chúng, đề cử vào hội học sinh.
49 Hàn Tiểu Bằng dưới tay kẹp một vỉ “Gấu trúc”, chậm rãi hút thong thả trở về phòng. Nghiêm Đông đang chỉ huy mọi người phân rơm, nhìn y trở về, vốn định quan tâm một phen, nhưng mà thấy thuốc lá trong tay y, lập tức mắt phát sáng, chuyện gỉ cũng quên mất.
50 Thân phận mới của Hoa Hạ, cơ hồ phá nát tâm trí Hàn Tiểu Bằng. Bởi vì theo thời gian trôi, mục đích thực chất của cuộc giao dịch này hiện ra càng rõ.
–Trần Hạo, đã biến thành nhược điểm của Hàn Tiểu Bằng, mà cái Hoa Hạ gọi là cứu người, kỳ thực là mượn cơ hội dùng tính mạng Trần Hạo để uy hiếp y vào khuôn khổ.
51 Nhưng Hàn Tiểu Bằng vẫn là kiềm chế. Làm loạn trên đường cũng phản quốc cũng đều liên quan đến vấn đề đạo đức, cho dù không ở cùng một mức độ. Cho dù ai khi đang yêu cũng đều ngu xuẩn, nhưng y không cho phép chỉ số thông mình của mình giảm đến mức đó — Cho nên con đường đó của Hoa Hạ không thể đi được.
52 Hai người tẩy xong, ra khỏi nhà tắm, còn chưa đi được hai bước. Một quản giáo trẻ tuổi đã đuổi theo sau, nói với Hàn Tiểu Bằng: “Này, luật sư của cậu đến.
53 Trần Hạo một mình trở lại phòng giam. Thông thường thì trước giờ cơm chiều một chút, thì mọi người đều phải cùng đọc thuộc lòng “Quy tắc của tù nhân”.
54 Hàn Tiểu Bằng ngồi trên ghế, vẫn duy trì tư thế ưu nhã và biểu tình mặt than, thực tế thì, đại não y đã muốn bãi công không làm việc nữa.
Thứ duy nhất y có thể làm bây giờ là có bị cắn chết cũng không thừa nhận – không thừa nhận thân phận của Hoa Hạ, không thừa nhận giao dịch [vốn không có] giữa bọn họ, quan trọng nhất, chết cũng không thừa nhận bọn họ từng có quan hệ yêu đương.
55 Thời gian Trần Hạo bàn bạc cùng luật sư rất ngắn, bời vì hắn trong vụ án này thật sự không thể cứu hồi. Bên luật sư là người tốt, an ủi hắn vài câu, nói dù sao đi chăng nữa cũng sẽ tận lực.
56 “Chẳng lẽ cậu không muốn Trần Hạo sống sao?” Trong căn phòng riêng mà trại tạm giam đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, Hoa Hạ kích động từ trên ghế đứng dậy.
57 Trong phòng chứa đồ, bóng đèn dây tóc lắc lư không ngừng, chiếu vào trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Hạo, lúc sáng lúc tối ảm đảm không chịu nổi. Thanh âm Chu Toàn như đến từ phía chân trời xa xôi, mờ mịt, hỗn loạn pha lẫn tạp âm: “Hạo Hạo, ngươi bình tĩnh chút, đừng như vậy….
58 Trong phòng lúc này yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Môi Hàn Tiểu Bằng mím thành một đường chỉ, thân mình căng cứng, giống như đang chịu sự dày vò thống khổ.
59 Hàn Tiểu Bằng đẩy Hoa Hạ ra, ngay lúc đối phương đưa tay muốn xé áo tù nhân của y, ý đồ muốn công thành đoạt đất. Y biết Hoa Hạ giờ phút này nhất định đang cực kỳ tức giận, cho nên không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ là cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.
60 Xe chạy trên đường, đôi khi xóc nảy dữ dội. Trần Hạo ngồi nghiêm chỉnh, cơ thể vì giữ thân bằng, theo sự chấn động của xe bị lay động theo, một lát sau, đầu cũng không tránh khỏi có chút choáng.