1 Mở đầu: Giông bão, bài ca thủy thủ và con tàuGrace Tempest mở choàng mắt khi tiếng sấm đầu tiên nổ trên bầu trời Vịnh Trăng Lưỡi Liềm. Một tia chớp chói lòa ngoài rèm cửa.
2 Chương 1: Tang lễToàn thể dân Vịnh Trăng Lưỡi Liềm đều đến dự tang lễ người giữ hải đăng. Hôm đó, Trung Tâm Trang Phục Trăng Lưỡi Liềm không còn một bộ áo đen nào.
3 Chương 2: Vị khách không mờiSau hôm đám tang, hai chị em leo lên phòng đèn trên đỉnh hải đăng. Bên dưới, nước biển lấp lánh dưới mặt trời ban trưa. Những thuyền buồm nhỏ tấp nập ra vào bến.
4 Chương 3. Sự việc xấu hơnVịnh Trăng Lưỡi Liểm là một thị trấn nghèo, nhưng nếu có thể kinh doanh những lời thì than đồn thổi, nơi này sẽ trờ thành trung tâm thương mại thế giới.
5 Chương 4 : Địa ngục hay biển khơi Chỉ một tiếng sau, cặp sinh đôi đã đứng trước cổng Trại Mồ Côi Vịnh Trăng Lưỡi Liềm. Mỗi đứa chỉ đem theo một bao hành lý nhỏ.
6 Chương 5: Đoạn kết của chuyến hải hànhDông bão không biết đến từ hướng nào thình lình dổ ập xuống Grace và Connor trong hoàn cảnh bất lợi nhất. Xa khỏi bến cảng lênh đênh giữa đại dương.
7 Chương 6 : Hải tặc Connor quá sững sờ vì con tàu chiến, đến nỗi không thấy một con thuyền nhỏ đang rẽ song tiến tới. Nó đượcn kéo mạnh lên khoang thuyền.
8 Chương 7 : Lorcan FureyKhi tỉnh lại, điều đầu tiên Grace thấy là bầu trời xanh lóa mắt. Rồi sự kỳ lạ hiện ra. Màu xanh chói lóa đó thu hẹp lại, trải ra, tách rời thành hai vòng tròn xanh dương.
9 Chương 8 : Molucco Wrathe Connor lom lom nhìn ra bầu trời u tối, ao ước một cách tuyệt vọng được nhìn thấy lại con tàu. Tàu hải-tặc-ma-cà-rồng. Con tàu đã chở theo Grace.
10 Chương 9: Thấp thỏm trong khoang tàuMột hồi chuông làm Grace thức giấc. Giống như tiếng thì thầm của thuyền trưởng, mỗi tiếng chuông như len lỏi vào từng ngõ ngách trong não cô.
11 Chương 10: Đời cướp biểnBartholomew bảo Connor:-Cậu có thể lấy giường này. Đó chỉ là một khung giường gỗ với nệm mỏng, bên dưới có khoảng trống để cất vài món đồ.
12 Chương 11: Một mối nguy hiểm Tiếng mở cửa phòng làm Grace choàng mở mắt. "Mình đã ngủ được bao lâu rồi?" cô thầm hỏi, khi Lorcan Furey bước vào và đóng cửa lại.
13 Chương 12: Một cách chết nhẹ nhàng. Bữa điểm tâm trên tàu cướp biển thật náo động. Khi Connor theo Bart vào, phòng ăn tập thể như nổ tung vì tiếng cười nói của đám hải tặc.
14 Chương 13: Chiếc gương vỡ. Tôi ở đây bao lâu rồi?Grace hõi khi Lorcan bước vào phòng với một khay đồ ăn. Anh ta cười nói:- Tôi cũng chúc cô một ngày tốt lành.
15 Chương 14: Rạng đông. Grace ngủ ngon lành hơn bao giờ hết. Thật kỳ lạ làm sao, cảm giác của người chết lại quá giống như người còn sống. Nhưng ít ra, bây giờ cô đã hiểu vì sao khái niệm về thời gian của cô không chuẩn xác.
16 Chương 15: Xung đột. Những ngày sống trên tàu cướp biển, niềm hy vọng và nỗi lo sợ của Connor lên xuống thường xuyên như nước thuỷ triều. Nó cố bám lấy niềm tin là Grace còn sống, là cô đã được tàu hải-tặc-ma-cà-rồng cứu vớt và bằng cách nào đó, vượt qua mọi bất trắc, cô vẫn đang sống trên tàu.
17 Thuyền trưởng Wrathe hỏi:- Các ngươi là lũ quái quỷ nào? Muốn gì?Nếu sợ - mà chắc chắn ông ta có đầy đủ lý do để sợ - thì thuyền trưởng đang diễn xuất rất tài.
18 Chương 17: Ma-cà-rồng. Tim đập rộn ràng, Grace đứng bên ô cử sổ, vuốt ve tấm rèm. Lorcan ngồi trên một cái ghế, bên kia phòng. Đã có một thoả hiệp đàng hoàng.
19 Chương 18: Hình phạt tương xứng tội lỗi Bây giờ hãy lột mặt nạ tội phạm ra. Thuyền trưởng Wrathe tuyên bố với thuỷ thủ đoàn đang đầy kích động. Hai kẻ đột nhập bị trói, được đưa từ căn phòng tan hoang của thuyền trưởng lên boong chính.
20 Chương 19: Thuyền trưởng. Grace chỉ mở hé cửa, để ngăn ánh sáng tràn vào phòng. Cố gắng hết sức để giảm đi sự khó chịu của Lorcan, cô lách qua cửa, rồi đóng lại ngay phía sau.