21 *mấy bạn đọc xong chương này sẽ hiểu được bốn chữ *tình mê tâm khiếu* mọi người tự cảm nhận ha :)))) Diệp Tú Thường nhẹ nhàng cười nhìn hắn, nói : "Quả nhiên hảo tửu?" "Đương nhiên là hảo tửu.
22 Hai người trầm mặc ăn hết điểm tâm liền rời khỏi khách điếm, qua sông tiếp tục đi về phía trước. Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, hai người ngồi trên lưng ngựa gấp rút chạy tới trưa, rốt cục cũng chậm lại thông thả mà đi, nhưng bầu không khí vẫn có chút quái dị.
23 Chạng vạng, Vi phủ chuẩn bị xong tiệc rượu mời Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường đến. Vi phu nhân lôi kéo Đoạn Vân Tụ ngồi ở bên cạnh mình, thân thiết nói: "Đến, Tụ Nhi, những thứ này là ta phân phó phòng bếp làm riêng cho con, ở Nhạc Châu có rất nhiều món ăn đặc sắc, con nếm thử xem vị thế nào.
24 Diệp Tú Thường ra khỏi ngọc thạch điếm, không mục đích đi lại lung tung trên đường, trong lòng một mảnh thê lương. Nàng biết Đoạn Vân Tụ là cố ý lạnh nhạt với mình, thân mật đối với Vi Thiên Hữu cũng là cố ý, chỉ là muốn cho mình chặt đứt phân tâm tư này, nhưng mình muốn đoạn liền có thể đoạn sao? Không đoạn được thì lại thế nào? Cái gì gọi là 'hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình', vốn là ta không nên sinh ra cảm tình này, giờ không thể đoạn cũng phải đoạn.
25 Tất Mộ Thiên một tiếng "Lên", mười mấy tên thủ hạ cùng nhau tấn công Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường. Tất Mộ Thiên chiết phiến vung lên, cũng đánh về phía hai người.
26 Sau một thời gian, Đoạn Vân Tụ mới thu hồi song chưởng, đỡ lấy Diệp Tú Thường tựa lên vai mình, ôn nhu hỏi: "Cảm giác khá hơn không?" "Uhm, cảm ơn. . .
27 Hai người ở dưới đáy cốc một mặt chữa thương, một mặt tìm kiếm lối thoát. Sơn cốc này bị kẹp ở giữa hai vách núi thẳng đứng, vách đá rất dốc lại cao vô cùng, cho dù là có tuyệt đỉnh khinh công nếu muốn đi lên đó cũng là cửu tử nhất sinh.
28 *nghĩa là: có hy vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát). Nó nằm trong câu thơ của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.
29 Vi Thiên Hữu đi rồi, Diệp Tú Thường đứng ở nơi này, cũng không nói chuyện. Đoạn Vân Tụ tới gần dỗ dành nói: "Nàng xem ta bình thường đều ăn rất thanh đạm, bây giờ ta theo nàng ăn thịt viên kho tàu, còn mất hứng sao?" "Ngươi cho là ngươi cùng ta ăn thịt viên kho tàu, ta sẽ cao hứng sao?" Diệp Tú Thường dở khóc dở cười, trong lòng vừa có điểm ngọt ngào lại có chút chua xót.
30 Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường dọc theo đường đi luôn nghiền ngẫm chuyện Hắc y nhân vì sao lại xuất hiện, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra, đành phải cẩn thận hơn, một đường theo hướng tây chạy đến Tuyết Bảo Đỉnh.
31 "Chúng ta từ nhỏ đã tu luyện một cổ chân khí?" Trong đầu Đoạn Vân Tụ tuôn ra rất nhiều nghi vấn. "Ca ca muội vẫn luôn thắc mắc, từ khi lên bốn tuổi hai chúng ta đều được cha truyền cho một loại tâm pháp để tu luyện, nhưng lại không dạy cho chúng ta chiêu thức võ công gì, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ thứ chúng ta luyện, là tâm pháp của Kinh Hạc Kiếm sao?" "Tụ Nhi muội nói không sai, kỳ thật chúng ta ngay từ nhỏ đã tu luyện tâm pháp của Kinh Hạc Kiếm.
32 Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường bất vi sở động, không biết nên làm thế nào. Một lát sau, nàng cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, nàng đừng nóng giận, nàng muốn gì ta cũng đều nguyện ý cho, ta chỉ là nhất thời không quen.
33 Tuy nói trong sơn cốc này giống như thế ngoại đào nguyên làm cho người ta lưu luyến, nhưng đối với người có một thân vướn bận chuyện quan trọng mà nói muốn thoát ly trần thế để hưởng thụ là điều không thể.
34 *Trong ta có nàng, trong nàng có ta. 'Nhĩ nông ngã nông' là một câu trong bài thơ 'Ngã nông từ' do Quản Đạo Thăng viết gửi chồng mình là Triệu Mạnh Phủ, nguyên là: "Nhĩ nông ngã nông, thắc sát tình đa" đại ý là: Trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm.
35 Quả nhiên, sáu ngày sau người của Ngụy gia bảo đã tới, hơn nữa là Ngụy Khải Ngụy lão gia tử đích thân đến. Khi nha hoàn Huệ nhi nói cho Diệp Tú Thường chợt nàng cảm thấy không ổn, lập tức phân phó Huệ nhi đi gọi Đoạn Vân Tụ đến tiền thính tìm mình.
36 Ngụy lão gia tử sờ sờ chòm râu, đối với sự tôn trọng của Diệp Kính Thành cảm thấy rất vừa lòng, "Diệp trang chủ khách khí, việc này cứ định như vậy!" Diệp Tú Thường lại đột nhiên nói "Đợi một chút!" ánh mắt của mọi người đều nhất tề nhìn về phía nàng.
37 Lòng Diệp Tú Thường đang nóng như lửa đốt, nhưng điều tệ hơn liền lập tức xảy ra. Trên đài Ngụy Thiếu Khiêm nhìn Đoạn Vân Tụ, mang theo thắng lợi đã nắm chắc trong tay tươi cười khinh miệt nói: "Xem ra Linh Ẩn kiếm pháp cũng chỉ có như vậy.
38 Diệp Kính Thành ly khai, Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường nhìn nhau, trong lòng đều bất an. "Cha nàng, tựa hồ đối với ta rất không hài lòng. " Diệp Tú Thường thở dài, "Ngươi đã ở trước mặt người trong thiên hạ thắng Thiếu Khiêm ca ca, cha ta không có khả năng đổi ý.
39 Diệp Tú Thường ngẩng đầu nhìn Đoạn Vân Tụ, thấy người trước mắt gần như không lộ vẻ gì, trong mắt cũng bình tĩnh vô ba. Nàng thở dài, đem ý nghĩ của chính mình nói ra.
40 Diệp Tú Thường ngây dại, nửa ngày không có phản ứng, chờ phục hồi tinh thần lại nàng mới hỏi: "Ngươi nói cái gì?" Đoạn Vân Tụ mới phát hiện nói một câu thế nhưng có thể trở nên khó khăn như vậy, nhưng nếu tiếp tục lặp lại lần nữa.
Thể loại: Bách Hợp, Truyện Teen
Số chương: 37