41 Ngay tại khi nhị thẩm của Phong Vân choáng váng nhìn tình cảnh khó tin trước mắt,Mộc Hoàng đã sớm đứng dậy, ngồi dựa ở thành giường xem trò hay , chính hắn là người lạnh lùng ném ra câu nói ‘’ Ếch ngồi đáy giếng ‘’.
42 Mộc Hoàng lần đầu tiên thấy có điểm đáng kinh ngạc. Ngay trong lúc Mộc Hoàng còn đang kinh ngạc này, hắn lại bị nhị thẩm của Phong Vân che khuất tầm mắt, nên không có thấy được tiểu thực xanh biếc kia, đang bắt đầu hơi hơi biến sắc, thân thể nó căng như một dây cung, giống như Phong Vân đang cướp đoạt năng lực ngũ cấp của Phong Lang vậy.
43 Vấn đề là, trên thư bút tích chính là của nhị thẩm, nói là muốn dùng độc khống chế toàn bộ Hách Liên vương phủ, thỉnh cha nàng Tề Đại tướng quân nhanh tay liên hệ với Liêu tể tướng.
44 Điểm đỏ vừa vỡ, nhị thẩm kinh hoảng liên tục hô “ Không. . không…ngươi dám giết ta, ngươi dám. . ” Chậm rãi quay đầu, lần đầu tiên Phong Vân dùng ánh mắt chăm chú nhìn nhị thẩm của chính mình.
45 Đêm mị hoặc vẫn còn tiếp tục, trăng vẫn tròn như vậy , tỏa ra thứ ánh sáng ngọc ngà muôn vẻ. Tối nay, không chỉ phủ hách liên vương công mà cả kinh đô đều nhiều màu nhiều vẻ, nhiều chuyện xảy ra.
46 -“ Vân nhi, Mộc Mộc thực ra là ai?”Phong Vân cười cười một chút, hướng Hạ Điệp Vũ trả lời. -“ Nương, này chẳng phải là do người giúp con tuyển hay sao?”-“ Không phải hắn, nương đã tra qua, hắn chỉ là kẻ mạo danh.
47 Thật sự là buồn cười. Phong Vân nghe lời kể lại của nương nàng, lắc lắc đầu,cười nhẹ. Ngày đó,nương của nàng đã sớm biết. -“Ván đã đóng thuyền, nương, người đừng xen vào.
48 Phía sau còn Hách Liên gia bọn họ có gì mà phải sợ cơ chứ. Phong Vân nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch,gật đầu. Tháng ba hoa đào bay phấp phới, ánh sáng kia mang màu hồng ngọc, làm cho thế giới này đều là một màu rực rỡ.
49 -“Ngươi -tên tiểu tử này. ” Hách Liên vương công nhất thời khí nóng dồn nên đầu, tay nắm thành quyền. -“Ha ha, quên đi, quên đi, trong quân đội quả thật cũng không thích hợp với Vân Nhi.
50 Đừng nhìn nàng hiện tại là một thế tử, ngày ngày sống thoải mái, có quyền lực có địa vị. Nhưng so với các cấp linh lực trước mặt đây, thì cũng không là gì.
51 Phong Vân cùng Mộc Hoàng mặc dù không muốn,nhưng là do được Á Sắt quốc chủ tiến cử , bây giờ đã đến đại môn của học viện này rồi. Bước qua ngưỡng cửa lớn, hai người không thể nhìn thấy được cảnh sắc bên trong, chỉ thấy trước mắt một đám khói bụi mù mịt đang kéo đến.
52 Hách Liên Phong Vũ nghe Phong Vận nói như vậy, mới nhớ bên cạnh còn có một em dâu đang đứng. Không khỏi ho khan một tiếng, sửa sang lại quần áo, trừng mắt nhìn Phong Vân một cái, hại nàng trước mặt em dâu bị mất mặt.
53 Hách Liên Phong Vũ nghe xong như vậy mày hơi nhíu lại, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười. -“ Lần này đến đây, ngươi đừng mong ta sẽ cho ngươi một chút ân huệ đặc biệt nào mà để rảnh rang mà rong chơi nhé !nào, ta sẽ theo giám sát ngươi chặt chẽ, cho dù là vô năng , ta cũng phải rèn cho đến khi ra một linh sư.
54 Rời khỏi phòng học, Phong Vân trực tiếp đi đến chỗ ở của Hách Liên Phong Vũ. “- Nhị tỷ, vì sao muốn ta ở nơi này?”Đứng ở một gian phòng ở độc lập , Phong Vân nhíu mày hỏi.
55 Hai mắt của Mộc Hoàng nhíu chặt lại, thẳng hướng giường đi đến, hướng về phía Phong Vân quyết đè ép một hồi. Mộc Hoàng mau lẹ , Phong Vân cũng mau không kém.
56 Phong Vân cảm giác được, chỉ cần mở miệng, chắc chắn sẽ chạm vào môi của Mộc Hoàng. Nàng cho dù có mang danh phận nam nhân, thân cận với nam nhân nhiều năm như vậy nhưng dù sao nàng cũng không phải là nam nhân thật a! Dù có thân cận đi chăng nữa cũng không thân cận đến mức này.
57 Gần trong gang tấc,hai người áp sát nhau,không kịp phản ứng , đóa hoa uốn éo, hai phiến lá cây mạnh mẽ duỗi thân ra, ngăn trở hai cánh hoa. Giống như một cái đứa nhỏ thân thủ che khuất hai mắt bình thường.
58 Sau đó,cũng rất vinh quang mà được truyền ra ngoài. Vốn Phong Vũ đã hao phí không ít tinh lực,đi cầu xin không ít nơi, mới mời được một vị linh vương cấp bậc lão sư dạy cho Phong Vân.
59 Đi xuyên các nhà viện ,chỗ dạy học của ba năm cấp, hai năm cấp , nhóm của Phong Vân đã đứng dưới một tòa bảo tháp. Tháp cao ước tính đến mấy cây số, diện tích che phủ chỉ e cũng vậy.
60 Thỉnh thoảng, nghe thấy bọn họ đè thấp thanh âm nói chuyện. -“Ta mới không thèm cùng hai phế vật đó hợp tác……”-“Thương lượng để vào bằng cửa sau ,đúng là sắc lang, hừ, kẻ vô dụng……”……Phong Vân nghe những lời đó, không nói gì tay sờ soạng một chút chóp mũi.