21 Bạch Tiểu Phụng ngồi một bên, đưa mắt về phương hướng mà bọn Lâm Thanh Phong xuất hiện, hắn thở dài.
Cuối cùng hắn cũng chờ được người về, theo dự định của hắn vết thương hiện tại cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến việc di chuyển nếu bọn hắn không trở về lúc trời sáng thì Bạch Tiểu Phụng sẽ đi trước đến U Ám thôn.
22 Nam Cung Tuyết nhìn về hướng mà Nam Cung Mị Ảnh còn đang nhõng nhẽo với Lâm Thanh Phong, nàng thở dài một hơi rồi cũng chấp nhận sự thật, nàng quay đầu đi nhanh về nơi mà mình đã ngủ rồi nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt.
23 Có bốn người một thú, đang tiến về U Ám thôn, bọn hắn vừa di chuyển vừa cười nói vui vẻ.
Nam Cung Tuyết ôm tiểu Hắc cười nói vui vẻ, đã rất lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy những nơi nhộn nhịp, hai tháng qua nàng chỉ theo tỷ tỷ trốn tránh truy sát thì làm sao có thời gian vui chơi.
24 Ba người bọn Nam Cung Mị Ảnh mộng bức một lúc sau, ba người tỉnh lại ánh mắt nhìn về Lâm Thanh Phong giống như nhìn một con quái vật.
Lâm Thanh Phong lúc này đang ngồi kiểm kê tài sản mà hắn thu thập được nên không để ý tới ba người.
25 Nhìn bóng lưng nhanh chóng chạy xa của Nam Cung Tuyết, Lâm Thanh Phong không có chút nghi hoặc.
-Tại sao à? Sao lại sốt sắng như vậy chứ?
Gãi đầu một lát rồi Lâm Thanh Phong bước ra khỏi phòng, tiến về căn phòng của hai tỷ muội Nam Cung Mị Ảnh.
26 Nam Cung Tuyết đang dạo chơi khắp chợ, tới chiều tối nàng có chút mệt mỏi, nàng nghĩ nghĩ một chút rồi muốn trở về khách điếm nhưng nhớ ra nàng vẫn chưa đi tìm Bạch Tiểu Phụng.
27 Trong khách điếm, Nam Cung Tuyết đã tắm xong, nàng không thay xong y phục mà chỉ quấn một chiếc khăn lên người, rồi leo lên chiếc giường đáng ra thuộc về Lâm Thanh Phong trùm kín chăn và nhắm mắt ngủ.
28 Bạch Lam mở mắt, hắn ôm đầu, trí nhớ của hắn có chút hỗn loạn, môt lúc sau hắn dần tỉnh táo, mông lung nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là một căn phòng xa lạ, bỗng có một giọng nói vang lên bên tai hắn.
29 Lâm Thanh Phong toàn thân đầy máu bước về khách điếm, sát khí của hắn cũng từ từ nhẹ bớt, hắn trước tiên tìm tới chưởng quỹ hắn nói.
-Phiền phức chưởng quỹ, có thể cho ta mượn phòng tắm không? Hiện tại ta muốn tẩy rửa một chút.
30 U Ám thôn buổi sáng.
Buổi sáng tại U Ám thôn rất nhộn nhịp, từng dòng người hối hả qua lại.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Lâm Thanh Phong trở lại U Ám thôn, hai người muốn mua một chút điểm tâm cho Nam Cung Tuyết cùng tiểu Hắc, còn về phần Bạch Tiểu Phụng? Haha quên đi.
31 Bốn người một thú đang ngồi trên xe ngựa từ U Ám thôn đi đến Nam Cung Thành.
Đoạn đường từ U Ám thôn tới Nam Cung Thành khá xa, dù là ngồi xe ngựa cũng phải đi hơn một tháng, hiện tại bọn hắn đã đi được vài ngày.
32 Thấy Lâm Thanh Phong và lão già thật sự hoàn thành xong giao dịch, bọn Nam Cung Mị Ảnh một bên nhìn cũng mộng bức.
Bạch Tiểu Phụng không thể tin được, hiện tại thế giới này điên rồi hay là do hắn điên rồi?
Một con gà mua vài đồng tệ, nấu nướng xong thì bán với giá một trăm linh thạch trung phẩm?
Bạch Tiểu Phụng nhìn phần gà trong tay một chút, hắn quyết định sau này hắn sẽ chuyển nghề thành đầu bếp.
33 Lâm Thanh Phong nhìn thấy Hỏa Vân tôn giả đỡ được bàn tay của mình thì trong lòng hắn vui vẻ, tên Hỏa Vân trước mặt này thật sự là mạnh, Lâm Thanh Phong gật đầu rồi dừng tay.
34 Nhìn vẻ mặt đê tiện cười hề hề của Lâm Thanh Phong, Hỏa Vân tôn giả thật sự muốn tát hắn một cái, nhưng lại nhìn về ánh mắt chờ mong của Nam Cung Tuyết, Hỏa Vân tôn giả hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
35 Trời sáng hẳn, Lâm Thanh Phong cũng bắt đầu nấu thức ăn, từ nhẫn trữ vật hắn lấy ra nguyên liệu để làm súp rồi bắt đầu lu bù với công việc.
Nam Cung Mị Ảnh thì đi đánh thức Nam Cung Tuyết cùng với tiểu Hắc, còn Bạch Tiểu Phụng cũng đã thức dậy và đang cho ngựa ăn uống.
36 Bọn người Lâm Thanh Phong vẫn đang ngồi trên xe ngựa hướng đến Nam Cung thành.
Mặc dù bọn hắn có thể để Hỏa Vân tôn giả giúp bọn hắn đi đến Nam Cung thành nhanh hơn, nhưng Lâm Thanh Phong từ chối.
37 Viên cầu Rasengan thoát khỏi tay Lâm Thanh Phong rồi bay đến gốc cây mà hắn đã nhắm đến, gốc cây cách hắn khoảng cách chừng mười mét.
Thoát ra khỏi tay Lâm Thanh Phong, viên cầu Rasengan ngày càng nhỏ lại rồi đâm tới gốc cây.
38 Trên một xe ngựa có bốn người một thú đang tiến gần về Nam Cung thành.
Nam Cung thành là một tòa thành lớn, trong thành rất nhộn nhịp, có rất nhiều thương gia tới nơi đây mua bán.
39 Nam Cung Phi Vân nhìn về Lâm Thanh Phong với vẻ mặt kinh ngạc.
-Ngươi có thể nhìn ra được?
Lâm Thanh Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn ngược lại.
-Làm sao? Chuyện này rất khó nhận ra sao? Nên nhớ đó là Bạch gia a, Kim Đan kì thì không nói nhưng Trúc Cơ kì không có năm thì cũng có mười tên à, phái một người đi bắt hai tên Luyện Khí kì rất khó sao?
Nam Cung Phi Vân thở dài, rồi tiếp tục nói.
40 Lâm Thanh Phong nhìn về Bạch Ngọc Lâu như nhìn một thằng ngu, hắn thở dài một hơi rồi đứng đó chờ đợi.
Bạch Ngọc Lâu nhìn thấy Lâm Thanh Phong đứng đó, nghĩ rằng Lâm Thanh Phong khiếp sợ khi nghe tới Kim Đan kì lão tổ nên hắn càng điên cuồng hơn.