Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Gửi Người Tôi Yêu Chương 18

Chương trước: Chương 17



Gửi Người Tôi Yêu - Chương 18

Chương18: Thanh thản

Tình yêu sẽ không vì bạn thích một người khác, màngười đó cũng thích bạn vô điều kiện.

Lúc gặp Hà Tiểu Khê đã là kỳ nghỉ đông rồi, Tiểu Khêcao hơn một chút, nhưng gầy đi rất nhiều. Buổi tối, hai người dứt khoát ở cùngnhau, họ chia ra thứ hai, tư, sáu ở nhà Hứa An Ly, còn thứ ba, năm, bảy thì ởnhà Hà Tiểu Khê. Xa nhau cả một học kỳ, hai người có quá nhiều tâm sự để nói,tình bạn đậm sâu cũng vì xa xách mà càng thêm nồng hậu. Hà Tiểu Khê kể về cuộcsống ở trường BW của mình, kể về người bạn trai mà cô đang yêu, nhưng không hềnhắc đến anh ta… Đường Lý Dục.

Hà Tiểu Khê biết đó là vết sẹo trong lòng của Hứa AnLy, một nỗi đau không thể chạm vào, sâu tận trong xương cốt.

Cũng chỉ duy nhất nỗi đau này mới có thể làm chotình yêu thêm khắc cốt ghi tâm.

Hà Tiểu Khê nói cho Hứa An Ly biết, cô đã thích mộtanh chàng người Na Uy, cô và anh ta quen nhau trong một nhóm sinh viên quốc tế.Khi ấy, Hà Tiểu Khê lần đầu tiên tham gia hoạt động xã hội, chẳng có chút kinhnghiệm, nên chẳng giúp được gì, và anh ta là người luôn bên cạnh giúp đỡ cô.Nhiều lúc, vì bị người khác hiểu lầm và làm việc không hiệu quả mà cô cảm thấyrất ấm ức. Mỗi lần như vậy, anh ta luôn lặng lẽ ôm cô vào lòng. Sau này, anh tacho cô biết, anh ta đã có bạn gái, là một người Hàn Quốc và cô ấy đang đầu tưlàm ăn ở Trung Quốc.

Hà Tiểu Khê không biết tình cảm giữa anh ta và côgái đó rốt cuộc là như thế nào, nhưng hiện tại, cô có thể nói với chính mình mộtcách rõ ràng rằng, cô đã yêu anh chàng người Na Uy đẹp trai này mất rồi.

“Cậu đã từng nghĩ đến cảm giác của bạn gái anh tachưa?”. Im lặng một hồi lâu, Hứa An Ly mới hỏi lại.

“Nghĩ rồi, nhưng mình nhớ anh ấy không chịu được. Nhớmột cách da diết ý”

“Thực ra, câu như vậy… rất không phải”. Để nói racâu này đối với Hứa An Ly quả là rất khó khăn.

“Mình biết, làm vậy là không tốt. An Ly, nhưng mìnhthật sự không phải cố ý. Tình yêu có lúc cũng bất đắc dĩ…”

“Vậy sao?”

Hứa An Ly ngây người ra. Rốt cuộc là tình yêu khôngcó lý hay vì là mối tình đầu nên không hiểu thế nào là tình yêu?

Trong bóng tối, Hứa An Ly ngước nhìn lên trần nhà vàkhông nói thêm lời nào. Đây là cách giải thích không thể hiểu được, chỉ có sựthật mới có đáp án, còn những suy nghĩ và phỏng đoán suy cho cùng cũng chỉ làviễn vông mà thôi. Giống như tình yêu của chính mình vậy. Được và mất, đều là sựsắp đặt đầy ý nghĩa của số phận. Nhìn Hà Tiểu Khê, người mà năm đó đã từng mắngmình là ngu ngốc trong tình yêu, giờ đây lại vì một cuộc tình không rõ ràng màtâm thần bất định, cô dường như chợt nhìn thấy chính mình của năm đó. Hứa An Lybỗng thấy trong lòng được thanh thản hơn.

Hễ có thời gian rảnh, Hà Tiểu Khê lại nhắn tin choanh chàng người Na Uy, thời gian này, anh ta đang ở Bắc Kinh. Thực ra Hà TiểuKhê đến gần tết rồi mới về nhà, muộn hơn Hứa An Ly hơn nửa tháng. Cô nói vớigia đình rằng có việc ở trường, chỉ có Hứa An Ly biết sự thật là Hà Tiểu Khê muốnở bên cạnh anh chàng kia thêm chút nữa. Tiểu Khê đang say đắm trong tình yêu ấmáp và nụ hôn mềm mại của anh ta…

Cũng vì anh chàng người Na Uy mà Hà Tiểu Khê bỗng hiểuđược tâm trạng của Hứa An Ly khi đó. Đúng là cái tuổi của tình yêu, uống nướccũng thấy no, chỉ sợ là muốn uống mà không có nước để uống, đó mới là sự biđát.

Chẳng có ai mãi mãi ở cái tuổi mười bảy, nhưng luôncó những người mười bảy tuổi thì sẽ có sự hoang mang lo lắng của tuổi này.

Hứa An Ly không nói với mẹ về việc mình đang chuẩn bịthi lại, cũng không kể về những chuyện đã xảy ra trong trường. Hằng ngày, cô chẳngnói chẳng rằng, chỉ giúp mẹ làm việc nhà, giặt ga giường, giặt vỏ chăn, quét dọn,giống như một người chủ đảm đang của gia đình vậy. So với trước đây, cô hoàntoàn biến thành một con người khác. Điều đó khiến mẹ cô mỗi lần nhìn con gái làmột lần ngạc nhiên, rồi chỉ khẽ lắc đầu. Khẽ thở dài một tiếng! Không biết từkhi nào, con gái bà đã học được sự khoan dung và tình yêu?

La Ngọc Mai vẫn kèm lớp ôn thi tốt nghiệp, vẫn bận rộnngày đêm. Thường xuyên có những em lớp dưới trẻ tuổi đến nhà hỏi bà về bí quyếtthi đỗ vào các trường mà họ mơ ước. Những lúc như vậy, bà sẽ giới thiệu họ choHứa An Ly.

Khi nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của các em, mặt cô bỗngnóng ran lên, cô nhớ lại những cảnh tượng trước đây khi cô đối đầu với mẹ, nhớđến sự ương ngạnh của mình, cảm thấy mình thật không xứng làm đàn chị của ngườita.

Ngoài cửa số, mùa đông của thành phố nhỏ vùng biênthuỳ đang rơi một trận tuyết dày. Mọi người đã sớm quen với cái giá lạnh này.Đường phố, quảng trường, dường như không thấy người đi lại. Bầu trời trắng xám,ngay cả đàn chim cũng bay về tổ tìm chỗ ấm áp. Tuyết, khắp mọi nơi đều là tuyết,một khoảng mênh mông trắng xoá.

Cách vài ngày người đàn ông đó lại gọi điện đến, giọngnói rất hút hồn. n cần hỏi han mẹ, sau đó còn hỏi thăm Hứa An Ly vài câu.

Thực ra Hứa An Ly đã gặp người đàn ông đó rồi. Trướckia khi vẫn chưa thi vào đại học, thỉnh thoảng trong nhà bị hết gas, chú ấy vẫnthường đến giúp. Mất điện, chú ấy lại làm nhiệm vụ của một thợ điện. Tóm lại,trong nhà có việc gì nặng mà đàn bà không làm được sẽ có bóng dáng của chú ấyxuất hiện. Mẹ gọi chú là chú Lục.

Khi ấy, bất kể chú Lục là người có công danh và thếlực, nhưng Hứa An Ly vẫn không chấp nhận bất cứ người đàn ông nào ngoài bố côra, cho dù người đàn ông đó có quan tâm đến mẹ con cô thế nào, có chu đáo đếnđâu, có bảo vệ mẹ con cô đến đâu. Mỗi lân nhìn thấy người đàn ông khác, cô đềunhớ đến bố cô, người mà đã từng thề non hẹn biển sẽ sống với mẹ cô đến già,nhưng đến khi mẹ cô không còn trẻ nữa, ông lại từ bỏ mẹ con cô mà đi. Theo camkết trong bản ly hôn, hằng tháng bố sẽ gặp cô môt lần, nhưng cứ đến cái ngày đặcbiệt đó là Hứa An Ly lại tìm mọi cách trốn học. Cô thường trốn lên dốc núi phíasau trường học

Dốc núi đó cách trường không xa, núi cũng không cao,có những khóm cây bạch dương đang um tùm. Xa xa nhìn lên, nó giống như chiếcváy trắng của thiếu nữ, tung bay phấp phới. Những cành lá đan xen vào nhauthành từng tán lớn che lấp cả ánh mặt trời, phản chiếu xuống thành từng vùng chỗsáng chỗ tối như tâm trạng lúc nhỏ của cô vậy. Thực ra, cô rất muốn gặp bố,nhưng trong lòng lại có một thứ bản năng, từ chối gặp bố, yêu bố, để rồi có cảmgiác ghét bố.

Nhưng cùng với sự chuyển dịch của thời gian, cô càngngày càng thích ngày đó. Ngày đó, dường như là một dịp lễ tết lớn trong lòngcô, tràn đầy sự mong đợi và một chút ngọt ngào. Không phải sự háo hức chờ đợi đểđược gặp bố mà là để gặp chú. Chú và cô cũng ngồi trên dốc núi cao cao, xungquanh có những rừng cây bạch dương. Ngắm nhìn thành phố nhỏ trong ánh hoànghôn, cho dù chẳng nói lời nào. Chú với bộ dạng vẫn như hồi sáu năm về trướctrong lần gặp đầu tiên, vẫn nét mặt rất thuần khiết và điềm đạm, lúc tươi cườirạng rỡ, lúc lại ủ rũ kém vui.

Những ngày ngồi lặng lẽ trên dốc núi, chú chỉ hỏiqua một câu: “Cháu thật sự rất hận bố cháu à?”

Hứa An Ly rất lâu sau mới định thân lại, tặc lưỡi mộtcâu: “Nếu là chú, chú có hận không?”

Dường như bỗng hiểu ra nỗi đau trong lòng cô, chúkhông nói thêm lời nào, ngoài việc ngồi cùng cô im lặng. Khi trời tối, hai ngườilại thản nhiên như không trở về nhà. Lần nào trở về mẹ cũng hỏi han đủ điều vềbuổi gặp gỡ bố và cô trong ngày hôm đó.

“Chơi với bố có vui không?”

“Vui ạ, bố mời con đi ăn sườn kho, còn cho con mộttrăm tệ tiền tiêu văt. Bố nói, nếu không đủ thì bảo bố”

Hứa An Ly không hiểu sao mình con ít tuổi vậy mà đã biếtnói dối, thậm chí là một cách bài bản và không gượng gạo, cứ như những lời cônói với mẹ đều thực sự diễn ra vậy. Thậm chí khi nói về tờ tiền một trăm tệ, côcũng rút từ trong túi ra tờ một trăm tệ như thật, giơ ra ẹ xem. Thực ra đólà tiền mẹ cho cô ăn trưa, sau khi tiết kiệm lại, cô đã đổi thành tiền chẵn.

Vậy mà mẹ cứ tưởng là thật: “Con là con gái ông ấy,ông ấy tất nhiên sẽ yêu con”

Cô quay lưng đi, giả vờ nhìn ngoài cửa sổ, nhưng lạinhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô thật sự hy vọng bố mình đối xử với mình như thế.Nhưng người đàn ông đó đã sớm chết ở tận sâu trong đáy lòng cô rồi.

Buổi gặp mặt tại nhà, chú Lục ngồi trên ghế sô pha,xem ra có vẻ hơi hồi hộp.

Chú không dám chắc Hứa An Ly lại gọi điện thoại hẹnchú đến là muốn nói chuyện gì, nghe giọng điệu của cô có vẻ rất nghiêm túc. Vìthế, chú đoán chắc là chuyện quan hệ giữa chú và mẹ cô. Trên đường đi, chú Lụcđã chuẩn bị sẵn tinh thần. Có lẽ, mẹ cô luôn từ chối là bởi vì sự phản đối củacon gái. Vì vậy, có lẽ giờ chính là lúc để đặt dấu chấm hết ột tình cảm màchú đã theo đuổi suốt mười lăm năm trời. Nghĩ đến đây, chú bỗng có chút buồn.

Không khí yên lặng tới mức có thể nghe thấy được tiếngthở của từng người. Sự im lặng như vậy khiến lòng người bất an, hồi hộp đến mứctim sắp bắn cả ra ngoài

“An Ly”. Chú Lục ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, lôngmày hơi cau lại, thỉnh thoảng nhoẻn miệng cười, nhưng lại biến mất ngay sai đó:“Chú biết, cháu luôn phản đối chú và mẹ cháu qua lại với nhau, chú không tráchcháu, vì dù sao, bao nhiêu năm qua, bố cháu đã thay lòng đổi dạ…”

“Xin chú đừng nhắc đến ông ấy!”

Hứa An Ly ghét nhất nghe từ “bố”! bao nhiêu năm trướcđã vậy, giờ cũng vẫn thế, và sau này cũng vẫn vậy. Cô ngắt ngang lời chú Lục mộtcách thô bạo. Cuộc nói chuyện lại rơi vào yên lặng.

Chú Lục ra ngoài hút thuốc, cũng vẫn chỉ hút thuốc,Hứa An Ly bắt đầu ho. Chú Lục vội vàng tắt thuốc đi rồi mở cửa sổ ra, một luồngkhông khí mới thổi vào.

“Xin lỗi”. Sau khi im lặng một hồi lâu, chú Lục nói.

“Chú Lục, cháu có thể hỏi chú mấy câu hỏi đượckhông?”

“Được”

Sự hồi hộp một lần nữa quay trở lại trong lòng ngườiđàn ông trung niên này. Ông không biết cô bé trước mắt mình muốn hỏi những câuhỏi gì. Vì sao lại ly hôn? Vì sao thích mẹ? Hay là ông không xứng với tình yêucủa mẹ cô? Thật sự là còn hồi hộp hơn cả đi thi. Trên trán ông đã lấm tấm nhữnggiọt mồ hôi. Tim đập nhanh hơn mấy nhịp.

Chú Lục thấy mình rất buồn cười, một người đàn ôngtrung niên đã là người từng trải, vậy mà lại bị cô bé ngồi trước mặt đây átvía. Có lẽ chỉ là đã quá quan tâm đến mẹ của cô nên mới hiểu hiện như vậy

Bề ngoài thì có vẻ bình tĩnh, nhưng cái sự bất anbên trong lòng đó mà có ai biết chắc sẽ thấy buồn cười lắm.

Hỏi: “Nếu chú và mẹ đang ôm chặt nhau, mà bị Thượngđế nhìn thấy và đố kỵ, bắt hai người lập tức biến mất, thì chú có nguyện ôm mẹcháu như thế nữa không?”

Đáp: “Chú sẵn lòng”.

Hỏi: “Vậy sự nghiệp mà chú từng phấn đấu và tất cảnhững gì đang có, chú có tình nguyện từ bỏ không?”

Đáp: “Chú tình nguyện”.

Hỏi: “Nếu…”

Hứa An Ly liền một mạch đặt ra bao nhiêu giả thiếtthay mẹ, còn đáp án của chú Lục cũng khiến mẹ nước mắt lưng tròng.

“An Ly, chú hiểu sự dày công của cháu. Bất kể xảy rachuyện gì, chú cũng thật sự rất yêu mẹ cháu. Cháu có thể không tin tưởng đànông, nhưng cháu không được nghi ngờ tình yêu chân thành”.

Tình yêu chân thành, cô luôn tin tưởng giữa người vàngười có tình yêu chân thành, nhưng tình yêu sẽ không phải vì bạn thích một ngườikhác, mà người ấy cũng phải thích bạn vô điều kiện.

Để tạo thời gian riêng tư cho chú và mẹ ở bên cạnhnhau, đại đa số thời gian của Hứa An Ly đều ở cùng Hà Tiểu Khê. Hà Tiểu Khê cườiHứa An Ly rằng cô có thể làm bà mối ẹ mình quả là được đấy!

“Nếu không phải là vì cậu đã trải quan nhiều như vậy,thì cậu sẽ không hiểu và chấp nhận tình cảm đó của mẹ cậu và chú Lục”.

“Đúng vậy, đã trải qua tình yêu ta mới biết như thếnào là yêu”.

Quá khứ đã là quá khứ rồi, hy vọng tất cả đều tốt đẹpnhư ban đầu.

Trong kỳ nghỉ này, mối quan hệ giữa Hứa An Ly và mẹcô được cải thiện khá nhiều. Dù sao con gái cũng đã lớn rồi, La Ngọc Mai cũng bắtđầu dùng ánh mắt, thái độ và cách cư xử của một người lớn để đối xử với đứa congái đã trưởng thành. Vì vậy, có rất nhiều chuyện khiến cả hai thoải mái hơn. Bàhy vọng con gái sẽ coi mình là một người bạn, cởi mở chân tình. Bà ngẫm ra rằng,dùng trạng thái tâm lý và cách thức như vậy để chuyện trò với con gái, thì tấtcả mọi vấn đề đều có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.

Vì vậy, bà sẽ không bao giờ tránh né nói những câuchuyện về tình yêu, nói về chú Lục và chuyện của bố cô nữa. Trở về đúng sự thực,cho con gái cần một thế giới chân thực. Cũng không ngờ con gái bà lại trở thànhbà mối ình. Bao nhiêu năm nay, bà luôn từ chối chú Lục, chính là vì sợ congái không thể chấp nhận chuyện này. Bà thà tự mình chịu thiệt thòi, chứ không đểcon gái chịu ấm ức, đây có lẽ là tâm nguyện chung của tất cả các bà mẹ trên đờinày.

Loading...

Xem tiếp: Chương 19

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Có Một Thằng Khờ Tên Khai Tâm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 6


Cá Nước Thân Mật

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Nước Mắt Thiên Sứ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 7


Cuồng Thú - Ngôn Tình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 19