Gửi Người Tôi Yêu Chương 16
Chương trước: Chương 15
Gửi Người Tôi Yêu - Chương 16 part 1
Chương16: Đa tình luôn bị phũ phàng
Giống như ôm Tiểu Khê, giống như ôm… Giống như ôm bấtkỳ một người bạn cũ nào, ôm những khoảng thời gian đã mất. Khi ngoảnh lại nhìn,nó đã thành quá khứ.
Nếu không có sự “cố gắng” của Hứa An Ly, cũng sẽkhông có cái kết quả gương vỡ lại lành giữa Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân. Chodù cô cảm thấy làm như thế không những khiến mình bị xúc phạm vô cùng, mà cònkhông công bằng với Tần Ca. Nhưng lúc đó, thì không còn cách nào khác và cũngchỉ có Tần Ca mới giúp được cô chuyện đó, chỉ có anh mới có thể cho cô làm mộtngười “thanh cao thuần khiết” trước mắt Thẩm Anh Xuân. Rửa sạch nỗi nhục!
Như vậy, có phải là Hứa An Ly luôn có ý nghĩ gột rửatội danh kẻ thứ ba không?
Đúng vậy, bởi cô muốn sống yên ổn.
Cô tin rằng, cái gì không phải là của cô thì có chiếnđấu để giành lại cũng không được. cái gì đã là của mình thì có tránh cũng khôngtránh khỏi.
Hứa An Ly luôn nhớ những lời của thầy Chu viết chocô trong email. Tình yêu không phải là vĩnh cửu, nếu có điều ấy liệu con ngườicó tiến bộ được nữa không? Tình yêu chỉ có thể là một giai đoạn nào đó trong mộtđời người. Bởi vì tháng ngày còn dài, dài đến mức những thứ như tình yêu, tìnhcảm mà ta từng cho rằng nó có thể bền lâu đến biển cạn đá mòn, và cả những nỗihận thì không muốn nhắc tới, cũng đều bị cát bụi của thời gian vùi lấp, khôngcòn một dấu tích. Dài đến mức ta có thể lại yêu một người nhiều như trước. Sauđó tất cả mọi vui buồn đều dần dần phai nhạt đi, cho nên từ bỏ, cũng là yêu.
Thẩm Anh Xuuân vẫn giữ thái độ khinh khỉnh như trước,một cô gái thông minh mà lạnh lùng như thế, có làm việc gì cũng không quên nóinhững lời bóng gió. Cô ta nhất định muốn mời Hứa An Ly và Tần Ca ăn cơm.
“Không đi! Không đi! Không đi!”
Hứa An Ly không muốn nhìn thấy người con gái đó, bấtcứ việc gì liên quan đến cô ta đều xui xẻo, huống hồ giữa cô ta và Đường Lý Dụckhông còn quan hệ gì với nhau nữa. Đã tuyên bố trước mặt Thẩm Anh Xuân rằng TầnCa là bạn trai cô, điều đó đủ để chứng minh cho sự quyết tâm cắt đứt của cô vớĐường Lý Dục.
“Em không đi, chứng tỏ em có tật giật mình!”
Hớ, cái anh này! Thế thì khác gì vừa ăn cướp vừa lalàng chứ?
“Vậy sao? Thế thì em sẽ cho anh thấy rốt cuộc ai mớicó tật giật mình!”
“Có thế chứ, nếu đã quang minh lỗi lạc như vậy thìsao lại không đi? Phải để cho những người có tật bị giật mình!”. Quân tử làm việcluôn luôn ngay thẳng.
Cô bé ngốc, Hứa An Ly, rốt cuộc là em bị trúng kế củachính mình hay bị trúng kế của người khác đây? Thẩm Anh Xuân tất nhiên là sẽ cốgắng hết sức để bày tỏ chân thành rồi, vì dù sao, người thắng đậm nhất trong cuộcchơi này là cô ta mà. Cô ta có lý do gì để không chân thành cơ chứ?
Hứa An Ly đồng ý một cách nhạt nhẽo.
Vui hay không vui cũng chẳng quan trọng, sự việc đãvậy, cô cùng chẳng thể quyết định hết được. Số phận là một tấm lưới mà mìnhkhông nhìn thấy, mà chính bản thần mình lại là người trong tấm lưới. Đối với việccủa Thẩm Anh Xuân và Đường Lý Dục, cô cũng đã làm hết những điều nên làm, nóicách khác là đã cố gắng hết sức rồi. Hành động của Hứa An Ly có thể được dùng từcao thượng để hình dung. Tóm lại, cô không cảm thấy nợ ai điều gì, còn việc ngườikhác đối với cô như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Trải qua bao nhiêusóng gió như vậy, cô không muốn mình sống trong cảnh sóng to gió lớn mãi như vậynữa.
Trong bữa ăn, ngoài việc cắm cúi ăn ra, Hứa An Ly thựcsự cũng chẳng có gì để nói nên cô đã gọi điện ẹ, mẹ cô ở đầu dây bên kiakhóc thút thít. Sau khi ngừng khóc, ngoài câu “xin lỗi” ra, bà chẳng biết nóicâu gì khác. Hứa An Ly tuy không nói lời xin lỗi, nhưng như vậy cũng chẳng phảilà một cách xin lỗi hay nhất sao.
Mẹ con hiểu nhau mà.
Con người ta khi còn trẻ luôn phải trải qua rồi mớihiểu được, luôn phải mất đi thì mới có được. Mặc dù sau sự mất mát ấy, Hứa AnLy không có được thứ mà cô khao khát nhất, nhưng cũng chẳng phải là sau sự mấtmát đó, cô đã tỉnh ngộ ra nhiều điều hay sao? Cái phải mất chắc chắn sẽ mất.
Còn Thẩm Anh Xuân, cô ta luôn cố gắng hết sức để tỏra hiếu khách, Hứa An Ly rời bàn ăn đi vào nhà vệ sinh. Mở vòi nước ra, cô đứngthừ người ra trước gương, nhìn vào khuôn mặt chưa đầy mười chín tuổi mà đã quabao nhiêu bể dâu của mình. Nếu như không phải có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lênvai cô, thì cô cũng không biết nước vẫn đang chảy xối xả, lãng phí như thế.
Hứa An Ly vội vàng lấy tay vốc nước, cô hất nước lênmặt mình, cố gắng tỉnh táo hơn, một giọng nói nhỏ trầm vang lên sau lưng cô: “Cảmơn cô”
Bàn tay để trên mặt có khoảnh khắc như cứng đơ ra,nhưng rất nhanh, lại vốc thêm vốc nước thứ hai hất mạnh lên mặt.
“Tôi không cao thượng như cô nghĩ đâu”. Rửa xong mặt,cô nói tiếp: “Tôi cũng biết ghen, biết đố kị chỉ là khi tôi đặt hai người họ cạnhnhau để so sánh, tôi mới phát hiện, mình vẫn thích người kia nhiều hơn là thíchanh ta, chỉ đơn giản vậy tôi”
“Vậy sao?” người đứng sau lưng cô như đang mỉm cười:“Tất nhiên Tần Ca là một người rất tài giỏi, có nhiều cô gái yêu thầm anh ta,coi như cô có mắt nhìn người. Nếu cô và anh ta mà đến với nhau, đó thật sự là hạnhphúc của cô đấy…”
“Cô đang nói hộ anh ta đây à?”
Hứa An Ly cuối cùng cũng ngẩng mặt lên và quay ngườivề phía người đối diện. Những giọt nước cứ liên tục lăn trên mặt cô, không biếtlà nước mắt hay là nước máy.
Thẩm Anh Xuân cười một cách ngượng ngùng: “An Ly, cônghĩ sai rồi, tôi thật sự cảm thấy một người đẹp trai và tài hoa như vậy có thểthích cô, cô nên trân trọng và cảm thấy thoả mãn mới đúng. Tình yêu đẹp, chỉ cóthể gặp chứ không thể cầu, đừng để mất bò rồi mới lo làm chuồng”
“Cảm ơn cô, chỉ có điều tôi muốn nói cho cô biết rắng,tôi thích ai là việc của tôi, tôi không thích ai cũng là việc của tôi. Yên tâm,tôi sẽ không làm kẻ thứ ba để người khác căm hận đâu, tôi không giỏi được nhưcô, cho nên tôi tự nguyên rút lui. Cô cứ yên tâm mà yêu anh ấy, giữa tôi và ĐườngLý Dục đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Bắt đầu từ bây giờ, bất cứ chuyện gìcủa các người đều không liên qun đến tôi. Tôi nói vậy cô đã hài lòng chưa?”
“…Ô!” Thẩm Anh Xuân không ngờ Hứa An Ly lại dứtkhoát như vậy. Cô ta nói: “An Ly, cô là bạn của Lý Dục, đương nhiên cũng là bạncủa tôi, là nào cô lại không muốn?” Thẩm Anh Xuân đưa tay lên nắm lấy vai cô,làm ra vẻ thân mật. Toàn thân Hứa An Ly trong khoảnh khắc bỗng cứng đơ ra.
“Phải! Tôi không muốn, vì tôi sợ, tôi sợ tình yêu củacác người gặp trục trặc, sợ lúc các người không hạnh phúc, tôi lại chẳng cócách gì để giải thích cho cô. Cho nên tôi muốn chúng ta hãy cứ sống ở hai thếgiới riêng biệt, không làm phiền gì đến nhau thế là tốt lắm rồi”
“Tôi cũng không gượng ép, chỉ cần cô sống vui vẻ làđược”
Sau khi bước ra từ nhà vệ sinh, chẳng ai nói câu gì,Hứa An Ly cũng chẳng muốn nói nhiều. Nhưng Đường Lý Dục thấy Thẩm Anh Xuân cầmtay thân mật với Hứa An Ly đi cùng nhau thì cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Anhluôn có một tâm nguyện, hy vọng Thẩm Anh Xuân và Hứa An Ly trở thành bạn tốt củanhau. Xem ra hai người nói chuyện cũng rất hợp nhau mà.
Vốn dĩ, Đường Lý Dục muốn nói chuyện với Thẩm AnhXuân về Hứa An Ly, nhưng lại sợ cô ấy hiểu lầm, không biết bắt đầu từ đâu, giừothì tốt rồi, không ngờ hai người đã thực sự trở thành bạn bè. Hình như trong tiềmthức của người đàn ông đều có nguyện vọng bạn gái và hồng nhan tri kỷ làm bạn tốtcủa nhau thì phải.
Trong mắt anh, Hứa An Ly mãi mãi là một cô gái thuầnkhiết và trầm lặng, mãi mãi giống như thiên thần vậy. Cô luôn là người lươngthiện và tốt bụng, và là người làm anh cảm thấy ấm áp và bình yên. Còn Thẩm AnhXuân luôn khiến anh cảm thấy bất an, khiến anh đau đầu, khiến anh hạnh phúc rồicũng khiến anh đau khổ, khiến trái tim anh tan nát rồi lại khiến anh yêu mến. Tạisao cùng là con gái mà họ lại khác nhau nhiều đến vậy?
Thẩm Anh Xuân tất nhiên đã không quên kể với ĐườngLý Dục về chuyện vui của Hứa An Ly và Tần Ca. Hứa An Ly đối với lời chúc phúc củahọ cũng chỉ gật đầu hời hợt, sau khi ăn uống xong xuôi, liền cáo từ ra về. ĐườngLý Dục đề nghị đi hát karaoke, nhưng Hứa An Ly lấy lý do có việc để từ chối rồirời khỏi nhà hàng. Thẩm Anh Xuân mỉm cười chào tạm biệt cô, cũng không quân nóivới Tần Ca: “Tối nay, An Ly sẽ giao lại cho anh, nếu như cô ấy có xảy ra chuyệngì, tôi sẽ tìm anh hỏi tội đấy, Tần Ca!”
“Yên tâm đi, nếu như tôi dám làm gì cô ấy, thì Lý Dụcsẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho tôi!”
“Biết thế là được rồi!” Đường Lý Dục nói.
Hứa An Ly và Tần Ca cùng nhau về.
Trong phòng ăn chỉ còn lại Đường Lý Dục và Thẩm AnhXuân. Bốn mắt nhìn nhau không nói một lời.
Trải qua sự việc tan vỡ lần này, tuy có niềm vui củasự tan rồi hợp, nhưng cũng có sự gò bó không tự nhiên. Trong lòng hai người bỗngdưng như ngọn lửa đang ngùn ngụt cháy, Thẩm Anh Xuân cũng sẽ không chủ động tiếnthêm nửa bước, đây là một cách bảo vệ mình theo bản năng của con gái. Tỏngphòng ăn, ánh đèn lung linh mờ ảo khiến cho những thứ không rõ ràng lại càngthêm phần bí ẩn tạo không khí hưng phấn đến lạ.
Tâm trạng của Đường Lý Dục đang rất vui.
Từ sau khi Hứa An Ly và Tần Ca ra về, ánh mắt anhkhông hề rời khỏi Thẩm Anh Xuân. Chỉ khi yêu sâu sắc một người, người ta mớidùng ánh mắt đó để nhìn người ấy, ánh mắt khiến cho ai cũng phải nghĩ rằng chodù đã chất thì tình yêu này vẫn luôn còn mãi.
Bị anh nhìn như vậy, Thẩm Anh Xuân bống như một côgái nhỏ vừa mới chào đời, lần đầu tiên đối mặt với người mình yêu, khuôn mặt tựnhiên có chút thẹn thùng. Ánh mắt anh khiến cô nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng…
Im lặng một hồi lâu, trong phòng dường như có thểnghe thấy nhịp tim đập của hai người
“Thẩm Anh Xuân!” giọng nói của anh trầm nhẹ. Chẳng đợicô đáp trả, anh đã đứng lên, đưa tay ra và đặt lên vai cô. Lúc này, thời gianvà không gian như dừng lại. Cả người cô đã nằm gọn trong lòng anh. Anh ôm chặtcô vào lòng, áp mặt cô vào mặt mình, cứ cọ đi cọ lại như thế, bộ râu lún phún củaanh cọ vào da cô, không phải là đau, mà là cảm giác rất đặc biệt, đó là cảmgiác của một người đàn ông.
“Thẩm Anh Xuân, em muốn anh phải làm sao thì em mớikhông buông tay?”
“Đường Lý Dục, anh muốn em phải như thế nào thì anhmới hiểu được tình yêu của em?”
Đường Lý Dục nghe xong không nói gì, liền kề môi lêntai Thẩm Anh Xuân, hơi thở ấm ấp thổi vào mặt cô khiến nó trở nên ửng đó. Cô liềnlấy tay đẩy anh ra: “Anh thật là ghê gớm. đừng có đụng vào em!”
Anh mặc kệ, nhân tiện anh đặt ngay tay cô lên ngựcmình, tay kia tóm lấy eo cô, rồi đặt môi lên môi cô. anh hôn cô một cách sayđám khiến cô không thể nào thở được. Cố gắng để tránh ra, cô mới phát hiện mộttay kia của anh đã không biết từ lúc nào đã luồn vào trong áo lót của cô, nắmchặt lấy “nó”.
Cơ thể anh đã nhịn quá lâu rồi, rất nhiều rất nhiềuham muốn, chẳng còn nhớ là hai người đang ở trong phòng ăn. Đương lúc say đắmđê mê thì cửa phòng bật mở, cô phục vụ bước vào tròn mắt, “á” lên một tiếng rồilấy tay che mặt.
Tiếng “á” ấy đã làm thức tỉnh những người đang trongmộng, hai người đột ngột đẩy nhau ra, nhưng do quá mạnh nên ngã cả ra ghế.
“Tôi không nhìn thấy gì hết đâu”
Cô phục vụ là một cô gái trông có vẻ mặt non nớt,cũng chỉ tầm chưa đầy mười bảy tuổi, nói giọng Tứ Xuyên. Cô nhìn họ với vẻ mặtngây ngô.
Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân cũng chẳng trách gì côbé, những chuyện như thế này, họ cũng gặp nhiều rồi, chẳng có gì là lạ. Các đôihôn nhau như thế ở trong trường không thiếu, thậm chí “chim chuột” nhau ở bênngoài vào lúc nửa đêm cũng chẳng hiếm gặp. Vì thế, cơm cũng chẳng ăn nữa, họthanh toán rồi mỉm cười ra về.
Trên đường trở về trường, Thẩm Anh Xuân ngập ngừng dừnglại, dùng ánh mắt như chưa từng xảy ra chuyện vừa xong để nhìn anh. Cô ngẩng mặtlên, muốn anh hôn cô trước mặt tất cả mọi người.
“Anh dám không?” cô đưa ra một câu hỏi đầy khiêukhích.
Người đi đường không vì đem hôm khuya khoắt mà giảmbớt đi, anh do dự liếc nhìn mọi người, xung quanh đang vội vã đến xem.
“Anh dám không?”
Anh không hôn cô, mà ôm cô vào lòng, ôm rất chăt,khiến cô khó thở. Nhắm mắt lại, cằm anh tỳ lên đầu cô, trong mắt cô giọt nước mắttrào ra ươn ướt. Anh muốn cả cơ thể cô sát người mình gần hơn, chặt hơn nữa. Nếuchặt như vậy thì hai tâm hồn có thể hoà vào làm một thì anh thà ôm cô chặt đếnvỡ vụn trong lòng, ôm đến chết thì thôi.
Hứa An Ly lúc nãy vẫn chưa trơ về trường mà một mìnhlang thang đi về phía dsau trường, Tần Ca lững thững đi sau cô. Muộn thế này rồi,cô ấy muốn đi đâu chứ? Tần Ca vô cùng lo lắng hỏi cô rất nhiều lần mà cô vẫnkhông trả lời. Anh biết tâm trạng cô không vui, nhưng cũng không đến mức phải đếncái nới tối tăm như vậy mà tự tử đấy chứ.
“Này, em nói gì đi chứ”
Cuối cùng thì Tần Ca cũng châm ngòi cho ngọn lửađang kìm nén trong lòng Hứa An Ly.
“Anh đừng đến làm phiền em nữa!” Hứa An Ly quay người,nhìn chằm chằm vào Tần Ca.
“Anh có biết anh như vậy, đáng ghét đến thế nàokhông?”
“Sau này anh đừng ép em làm những chuyện mà em khôngthích nữa!”
“Em ghét anh quan tâm em như thế này, anh nghe thấychưa? Em ghét anh…”
“Em ghét anh…”
“Em…”
Hứa An Ly hét lên trước hành động lẽo đẽo của Tần Cagiống như trên đường gặp gỡ kẻ bất lương. Những người đi đường chẳng hiểu rõ trắngđen thế nào, đã đánh cho Tần Ca một trận. Nếu như không phải sau đó Hứa An Lykhóc lóc giải thích, thì suýt nữa Tần Ca đã bị đưa đến đồn công an, làm trò cười ọi người.
Tần Ca bị đánh đến đau ê ẩm toàn thân.
Mắt trân trân nhìn theo bóng dáng mảnh mai của HứaAn Ly chìm dần vào bóng đêm, anh đứng ngây ra đó, trí não và thân thể anh như bịphân ra thành hai người vậy.
Xung quanh trở lại với sự tĩnh lặng của nó. Đối vớiTần Ca thì nó giống như khoảnh khắc chân không vậy. Tinh thần hoảng lạn, chântay lạnh ngắt, giống như vừa gặp một cơn ác mộng. Anh nhắm mắt đầy chua xót.
Cô ấy đi rồi, đã âm thầm ra đi…
Có một ngọn núi nhỏ phía sau trường, Hứa An Ly muốnđến đó ngồi để hóng gió biển, không biết trên núi có cây bạch dương không? Phíasao trường cấp ba cũng có một ngọn núi như thế và trên đó có cả một rừng cây bạchdương. Cô ấy thích nhất bạch dương, thân cây vừa cao vừa thẳng, vỏ cây trắngbóc, lá xanh, đúng là cây ngọc đón gió. Vỏ cây bóc ra, có thể viết chữ vẽtranh, còn có thể làm thiếp chúc mừng, rất ý nghĩa.
Tối nay, cô bỗng dưng muốn ôm cây bạch dương, giốngnhư ôm Tiểu Khê, giống như ôm… Giống như ôm bất kỳ một người bạn cũ nào, ôm nhữngkhoảng thời gian đã mất. Khi ngoảnh lại nhìn, nó đã thành quá khứ…
Càng lên gần tới đỉnh núi, trời càng tối, ngoài ánhsao trên trời không còn có thêm một chút ánh sáng nào khác. Gió đêm thổi khiếnnhững cành cây kêu lạo xạo. Lạ thật, Hứa An Ly là một con người vốn không baogiờ dám đi một mình trong đêm tối sao cô ấy lại một mình đến ngọn núi này chứ. Ởđây không có cây bạch dương, và cũng không thể có, vì đó là loài cây sống ởvùng cao hạn. Ở đây chỉ có những cây như: cây lá to, cây long não, cây bồ kếttây, hoa anh đào. Những cành cây lay động theo gió, phát ra những âm thanh rùngrợn.
Con người nhiều lúc không hiểu nổi chính mình, càngkhông thể chiến thắng được chính mình, dấy chính là yếu điểm trong tính cách củacon người, vì thế trong từ điển mới có hai từ “sa đoạ”.
Hứa An Ly của trước đây là một người trầm lặng vàkín đáo, một Hứa An Ly luôn không quá gần gũi, cũng không quá xa lạ với đànông. Gặp mặt nhau, chào nhau, nói nhiều nhất cũng chỉ là: “Chào!” hoặc mỉm cườivà hỏi: “Làm gì đấy?” nếu như để so sánh, cô ấy giống như là bông hoa sen đangnở trên mặt hồ e ấp đên dịu dàng.
Còn bây giờ, Hứa An Ly có thể dễ dàng kết thân vớinhững người đàn ông xa lạ trong một khoảng thời gian rất ngắn, có thể cười thậttươi khi đi qua những đám con trai. Cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, cô đã nhanhchóng trở thành một cô gái nổi tiếng trong trường đại học B.
Trong tay Hứa An Ly luôn có những lon coca mát lạnhmà cô uống không hết của các anh chàng tặng cho cô, có rất nhiều những gói đồăn vặt mà các cô gái luôn thích ăn. Thậm chí còn có nhiều chàng trai mời cô rangoài đi hát karaoke và nhảy nhót. Nghe nói, ở khu phố karaoke quanh trường B đềumở dịch vụ cho thuê phòng phục vụ các đôi yêu nhau. Bên trong có tivi, đầu đĩa,giường đôi, đồ ăn vặt, trong phòng bố trí rất ấm cúng như ở nhà vậy. Đặc biệtvào các buổi tối cuối tuần, các đôi nam nữ đến đây để tiêu tiền, vừa nói chuyện,ăn đồ ăn vặt, xem ti vi, vừa nói chuyện cuộc đời, lý tưởng, tình yêu. Vô cùnglãng mạn.
Nếu Hứa An Ly thích đến khu phố karaok, bất kể lúcnào cũng sẽ có những anh chàng tự nguyện thanh toán cho cô.
Cuộc vui bắt đàu với karaok, nhảy nhót, cô hẹn hò vớibất kỳ người đàn ông nào có ý thích mình, tuỳ ý nhận quà của họ, dù có thíchhay không. Khi đi qua tầng dưới ký túc xá nam, cô sẽ vừa huýt sáo vừa hát: “Anhlà niềm vui đơn giản nhất của em…”
Nếu như ngoài giờ học, Hứa An Ly không có trong kýtúc, thì cô chắc chắn đang ở cùng một người con trai nào đó mà cô vừa quen.
Xem tiếp: Chương 16 .5