Giữa Chốn Phù Dung Chương 23: Chương 23
Chương trước: Chương 22: Chương 22
Giương cung bạt kiếm.
Phái chủ chiến và phái chủ hòa đều đứng một bên.
Sau khi triều hội giải tán, Triệu Thị được một đám người vây đỡ đi ra.
Bình thường lúc này mặt trời sớm đã treo ở giữa bầu trời rồi, hôm nay mưa dầm liên miên, toàn bộ thế giới đều là màu xám, giống như tâm trạng của nam nhân này, ông tự lừa gạt mình, suốt mười năm. Cho rằng hai đứa con gái đã sớm bỏ mạng trong trận lửa lớn đó, lại không nghĩ tới đột nhiên biết được trưởng nữ còn sống, nhưng lại dùng thân phận như vậy sống dưới mí mắt của mình.
Tim như bị đao cắt.
Làm sao có thể, ông không cam tâm.
Ông là tâm phúc của phái chủ chiến, nhất định phải đánh thắng Triệu quốc, nếu không không thể làm tan buồn bực trong ngực.
Biên giới hai nước Tề Triệu rối loạn không ngừng, thái độ của Thiên tử vẫn do dự không quyết.
Đã sai người lén đón đứa bé đó về, mỗi lần nghĩ đến Phù Dung Lý kia, tim ông đều như bị đao cắt.
Vết thương da thịt không thể khép lại, trong tim cũng bị cắm một đao.
Trong trí nhớ, những thứ mình muốn cố quên lại lập tức tuông ra, sau khi thành thân thì có Mộc Kiếm Anh, từ nhỏ nó đã thông minh dịu dàng ít nói, mang đến cho ông vô số xúc động. Sau đó lại có thêm bảo bối thứ hai, mặc dù là bé gái, nhưng lại vô cùng tinh nghịch, đứa bé kia có đôi mắt to tròn đen nhánh thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của ông, rất thích cười.
Buổi sáng khi ông rời đi, nhóc con kia còn hôn ông một cái.
Cười, cười đến mức hai mắt cong lên, tựa như toàn bộ thế giới đều rực rỡ, màu sắp ấm áp.
Phu thê hoà thuận vui vẻ, ân ân ái ái.
Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn kia khiến ông nhớ lại mình là ai, nhớ đến cha mẹ còn trên đời, có lẽ cả đời sẽ sống một cuộc sống như vậy.
Chân trời xám xịt có quá ít ánh sáng, nam nhân đi ra khỏi hoàng cung, trời mưa tí tách dần to lên, lão nô ở phủ Tướng quân cầm cây dù bước tới đón, rất sợ chủ tử sẽ bị ướt mưa.
Đang muốn lên xe, một người bước nhanh tới.
Tấn Vương Lý Hạo cũng không bung dù, chỉ là vẻ mặt bất ngờ: "Triệu Tướng quân cố ý chinh Triệu, nhưng nghĩ tới lê dân bách tính vẫn có thể chịu đựng nổi khổ chinh chiến?"
Triệu Thị khom lưng: "Từ xưa đến nay đều là có nước mới có nhà, Đại Tề quốc ta phồn vinh giàu mạnh, đất đai vô biên, dân chúng mới có cuộc sống đầy đủ sung túc, Triệu quốc nội loạn, đây là cơ hội tốt nhất, một khi Thái tử hồi triều, tiên cơ đã mất, đến lúc đó dù cho ngươi không phạm Triệu, hắn cũng sẽ xâm phạm ngơi, chuyện thả hổ về rừng này, tuyệt đối không làm được."
Lý Hạo cũng chỉ là đi ngang qua bên cạnh xe ông, nghe vậy cười khẽ: "Nếu Triệu Tướng quân khăng khăng như vậy, vậy thì dựa cả vào ý trời đi."
Ý trời?
Triệu Thị đẩy dù ra, mặc cho nước mưa rơi xuống đầu ông: "Thời gian Thái tử Triệu quốc hồi triều đã sắp đến rồi, hòa hay chiến đều phải nhìn

Xem tiếp: Chương 24