21 Chưa từng nghĩ nơi giam cầm Thiệu Vân Dương lại không phải nằm trong Bích Du Cung, khó trách sao Trầm Nhạn Thạch tìm khắp nơi cũng không thấy.
Ở sườn núi có một thạch động do tự nhiên tạo thành, cửa động nhỏ hẹp chỉ đủ một người qua lọt.
22 Mây đen u ám bao trùm bầu trời Bích Du Cung. Đoàn Phi Ưng vẫn tuân theo phương thức trước sau như một liên tiếp tìm Trầm Nhạn Thạch trút hận, càng thô bạo và cuồng dại hơn lúc trước.
23 Trầm Nhạn Thạch mua một con ngựa dưới chân núi rồi rong đuổi một mạch về hướng đông. Y sợ Đoàn Phi Ưng sớm muộn cũng sẽ phát hiện nên trên đường không dám nghỉ ngơi, quất ngựa mỗi lúc mỗi xa dần, cho đến khi toàn bộ đều lẩn khuất và Thiên Sơn chỉ còn là bức tranh sơn thủy mờ ảo làm nền.
24 Dường như gần đây bản thân rất dễ bị thương, cũng rất dễ ngất xỉu, thân thể rõ ràng có phải loại yếu đuối gì đâu.
Trong lúc hoảng hốt, còn nhớ như in đôi tay mạnh mẽ đã ôm lấy mình.
25 Nếu chịu khó coi lịch thì Lưu Tam nên biết hôm nay là ngày “không nên đi ra ngoài” mới phải. Sáng sớm vừa ra ngõ đã gặp con chó điên của Trương lão nhị, cũng may hắn biết khôn tháo chạy kịp thời, dè đâu giỏ hồng bị rớt hết phân nửa.
26 Phía tây bắc hậu viên Triệu phủ là một rừng trúc, từ trong rừng trúc thấp thoáng thấy được một góc lầu tao nhã, phía trên có một tấm biển đề ba chữ “Trúc Tâm Quán.
27 “Đại ca. ”
“Phượng Cử?” Trầm Nhạn Thạch giật mình, không ngờ Phượng Cử sẽ đến đây. Thật đúng là khách hiếm thấy, trong nhất thời tay chân có chút lóng ngóng, “Ngồi đi, đệ muốn dùng trà không?”
Y lúng ta lúng túng một hồi mới rót trà được, cũng không rảnh so đo bản thân là huynh trưởng mà đi châm trà pha nước cho đệ đệ nó mất thân phận tới cỡ nào.
28 “xin kiếm hạ lưu nhân!”
Giọng nói thốt lên khiến lưỡi kiếm miễn cưỡng khựng lại.
Đám đông ngoảnh nhìn theo tiếng nói thì trông thấy một dáng người thanh lạnh đứng dưới hàng cây hải đường.
29 Ba người vừa ra khỏi Triệu phủ, Trầm Nhạn Thạch đã cầm lòng không được muốn quay lại nhìn nhưng bị Đoàn Phi Ưng nắm lại: “Còn nhìn gì nữa? In sâu vào mắt không dứt ra được thì làm sao?”
Trầm Nhạn Thạch chỉ đành cười một tiếng từ bỏ.
30 Phòng của khách *** đều ở trên lầu, Trầm Nhạn Thạch và Đoàn Phi Ưng mỗi người ở một phòng. Đáng lẽ Trầm An muốn ngủ chung với thiếu gia nhà mình nhưng lại bị Chuy Kim sứ kiên quyết lôi vào ở cùng một căn.
31 Trải hết cuối thu, nhẫn qua đông rét, tiết xuân lại quay về.
Những rặng núi xa xa trở mình khoác màu xanh tươi, con nước gần kề nghe âm réo rắt. Phóng tầm mắt xung quanh, dưới chân núi nước biêng biếc một làn, thêm cả dải ban mai rực rỡ.
32 Đào hồng lại một năm xuân. So với năm trước, năm nay hoa đào càng nở tươi thắm bội phần.
Ở sâu trong rừng hoa đào là một thôn làng nhỏ gọi là Đào Hoa thôn.
33 “Không sao, chỉ là chứng phong hàn thông thường thôi, để ta kê cho cụ chút thuốc giải nhiệt, về nhà ngủ một giấc, đổ mồ hôi ra sẽ khỏe ngay. ” Dứt lời chàng thanh niên mỉm cười, lấy một mảnh giấy trắng viết xuống mấy hàng chữ mỹ lệ rồi đưa cho vị lão bá đi xem bệnh.