21 Hứa Tự Nam cho rằng Yến Mộ Thanh đã tham gia tiệc rượu của bạn mình, nhưng buổi chiều ngày hôm sau cô mới biết, bởi vì cô mất tích nên Yến Mộ Thanh cũng không đi, đến nỗi người bạn ấy phải đem tiệc rượu hủy bỏ, đổi lại thành đêm nay.
22 Cô cùng với Cao Lương là ai người duy nhất không có đồ hóa trang, cô cầm một chiếc mặt nạ con cáo nhỏ, vốn là định mang nó, thế nhưng Yến Cao Lương nhìn xuống một chút, nhẹ nhàng giơ tay ra cầm lấy, chiếc mặt nạ tiểu Hồ Ly kia liền nằm trong tay anh.
23 Sau đó cô liền đổi thành: "Người nói dối cái gì đó không thể biển đổi!"
Vừa nói vừa nhìn anh, cảm thấy anh rất giống bộ dạng của Phó Đạm, lợi dụng việc người chú này đã quá già, nghe không hiểu ẩn ý của cô, trong lòng nhanh chóng trở thành khí thế của tráng sĩ "phá quán phá suất*", ỷ vào việc nói tiếng Trung nhưng lại không ai hiểu, lần thứ hai liền nói lớn hơn: "Người nói dối cái gì đó vĩnh viễn không thể biến đổi.
24 Mai tiên sinh nhìn thấy không có chuyện gì, nói với Yến Mộ Thanh vài câu, rồi đi nói chuyện với những người khác. Hứa Tự Nam nghiêm túc ngồi xuống, vẫn không hề có nhúc nhích gì, lưng rất đau, chỉ có đôi mắt chuyển động, rốt cuộc thì mắt cũng đã sáng lên, trong số người khiêu vũ có một người không mang mặt nạ.
25 "Yến đại ca. . " Cô dứt khoát kéo anh, giọng nói càng thêm nũng nịu: "Em muốn đi xin chữ kí, có được hay không?"
Thân thể anh cứng ngắc, đôi lông mày hơi nhíu lại: "Có chuyện gì từ từ nói.
26 Ánh sáng róc rách như nước chảy, trong không khí phảng phất hơi ẩm, bức thành ban đêm rất dày, đã không còn sự huyên náo, chen chúc của ban ngày nữa, anh và cô chậm rãi đi dưới đèn đường, chiếc xe đi theo hai người bọn họ, chậm rãi di chuyển.
27 Sau đó cô lại càng chóng mặt.
Không biết đường đến khách sạn còn bao xa nữa đây? Cô vừa đi vừa ngáp, ssu đó, chỉ nhớ rõ là chú Yến cầm tay cô, kéo cô đi về phía trước, trong sự mơ mơ màng màng, cô còn nói thêm một câu: "Yến đại ca, phim truyền hình không diễn như vậy đâu, lúc này em đã mệt rồi, anh cõng em đi.
28 "Từ Di. " Là vợ của Yến Mộ Thanh, có những ý kiến cô cho rằng nói ra thì không thích hợp cho lắm: "Sau đó, quần áo của con và Yến Mộ Thanh đều được đem đi giặt.
29 "Không cho nói. " Cô trừng mắt với anh, trong lòng đã không còn phun trào lửa giận kia nữa rồi mà thay vào đó là oan ức, thất vọng, các loại cảm xúc hòa trộn vào nhau, chua xót mềm mại.
30 "Khóc?" Anh vén tóc cô: "Là do Từ Di sao?"
Anh suy đoán, Hứa Tự Nam cũng có cái tật xấu giống như anh, không thích người ngoài chạm vào quần áo của mình, vì thế nên mới để Từ Di giặt quần áo cho cô.