101 Lúc Tô Mộc Vũ được đưa đến bệnh viện, nửa người dưới dường như bị ướt đẫm bởi máu, không còn chút ý thức, chỉ biết theo bản năng che lấy bụng, nỉ non cầu xin bảo vệ lấy con mình.
102 Một chiếc máy bay từ Pháp đến thành phố S của Trung Quốc, vững vàng xuyên qua tầng mây, bên trong cũng có vài người nhưng không khí lại rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh lật sách và tiếng nhỏ giọng trò chuyện.
103
104
105
106
107
108
109
110
111
112 Edit +Beta: Phi PhiNguồn: Trúc Lâm sơn trangMấy ngày nay, Tô Mộc Vũ cứ cảm thấy không yên lòng. Từ lúc trở về từ nhà Phong Kính, cô liền luôn như vậy.
113 Edit+Beta: Phi PhiNguồn: Trúc Lâm sơn trangTrong phút chốc, Tô Mộc Vũ liền nghĩ, đây có phải vẫn là một cái bẫy lừa gạt cô trở về bên đó hay không?Thậm chí cô còn muốn gọi đến cho Tiền Phong, nhờ hắn đến xem tình hình trước.
114 Edit+Beta: Phi PhiNguồn: Trúc Lâm sơn trangTrong làn mưa to, một thân ảnh điên cuồng đuổi theo phía sau xe taxi, mưa to ướt đẫm toàn thân. Hắn như con sói trên cánh đồng hoang vu, mang theo vết thương đuổi theo ánh trăng của mình, điên cuồng truy đuổi.
115 Edit+Beta: Phi PhiNguồn: Trúc Lâm sơn trangPhật Tổ có nói: Kiếp này chịu khổ, là để tích phúc cho kiếp sau. Cô chỉ không muốn tích phúc cho kiếp sau, chỉ cần có thể để kiếp này của cô bớt khổ một chút được hay không?Đứng trước giường bệnh, nhìn Phong Kính vẫn đang mê man, hai hàng chân mày của hắn nhíu lại một chỗ giống như không tìm được lối thoát.
116 Edit+Beta: Phi PhiNguồn: Trúc Lâm sơn trangTô Mộc Vũ bỗng nhói một cái. Hắn làm sao vậy? Phong Kính, hắn lại làm cái gì?Kiều Na đứng bên cạnh Tô Mộc Vũ, nói: “Mộc Vũ, đừng để ý đến hắn ta nữa, chúng ta đi thôi”.
117 Edit+Beta: Phi PhiNguồn: Trúc Lâm sơn trangCó người nói “Yêu là sinh mệnh chi nguyên” (Yêu bằng cả tính mạng)Còn đối với Tô Mộc Vũ mà nói, hận cũng là động lực sinh tồn của cô.
118 Edit + Beta: Phi PhiNguồn: Trúc Lâm sơn trangĐôi mắt mông lung của Phong Kính bị ngăn cách bởi một tầng sương mù. Hắn cố gắng quan sát người xuất hiện trước mắt, dường như là nghi ngờ bản thân mình đang nằm mơ.
119 Hai Tô Mộc Vũ?Nếu lúc này gọi bất kỳ ai đến nhận, cũng khó có thể nhận ra, rốt cuộc người nào mới là thật, người nào mới là giả?Nhận thấy người đứng ngoài cửa, đôi mắt “Tô Mộc Vũ” bên trong âm thầm hiện lên tinh quang, đôi tay nhanh chóng ôm chặt lấy cổ Phong Kính, lần thứ hai đưa lên môi của mình, hoàn toàn che mất ánh mắt của Phong Kính.
120 Lời nói của Phong Nghi như độc chú đâm sâu vào trái tim Tô Mộc Vũ. Cô dùng sức nhắm mắt lại, cắn chặt răng, cố gắng không nghe lời hắn nói. Tô Mộc Vũ đừng tin, người này lại lừa gạt mày, hắn tạo ra cạm bẫy để mày bước vào, đừng tin, ngàn vạn lần đừng tin!Phong Nghi híp mắt lại, dùng sức bóp cằm cô, cười lạnh, nói: “Đừng do dự, sự thật đã xảy ra trước mặt cô, cô còn muốn tự lừa dối bàn thân mình sao? Hay là, để tôi đưa cô lên đó, tiếp tục xem cho hết vở diễn đó nhé?”Toàn thân Tô Mộc Vũ cứng đờ.