61 Tô Mộc Vũ cắn chặt răng, nhắm mắt lại. Ngay lúc Tần Nghị Hằng lơi lỏng, cô liều mạng vung tay đánh lên mặt hắn, hét: “Tần Nghị Hằng, anh thật khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm”Tần Nghị Hằng bị đánh mạnh một cái, đột nhiên từ điên cuồng chuyển sang sửng sốt, nhìn Tô Mộc Vũ dưới thân hai mắt đỏ bừng.
62 Chờ đến lúc tâm lý Tô Mộc Vũ bình tĩnh trở lại, cô mới nhận ra ngực Phong Kính đã bị ướt đẫm nước mắt của mình, mà bản thân cũng bị sưng mắt đến mở không lên.
63 Edit + Beta: Phi Phi Tuyết trắng xóa rơi đầy thành phố S. Bông tuyết trắng tinh như mộng ảo phiêu phiêu bay vào trại an dưỡng. Vệ Nhu Y khẽ vươn tay, nhẹ nhàng tiếp được một mảnh tuyết, lông mi run rẩy: “Anh nói… khụ khụ… Kính mang cô ấy đến Italy sao?”Phương Thiệu Hoa đứng sau lưng cô, khẽ phủ thêm một chiếc áo ấm cho cô, trong mắt thoáng qua một chút không đành lòng “Ừ!”“Thật sao…?” Một mảnh tuyết trắng, khóe miệng Vệ Nhu Y hơi hơi cong lên, lại đầy bi thương.
64 Edit + Beta: Phi PhiTừ Thiên Đường của yêu thương bị đạp xuống Địa Ngục, là vui sướng hay bi thương?Lúc Tô Mộc Vũ còn là một cô gái hồn nhiên, từng đọc thấy một câu nói trong sách, ngay lúc đó cô còn không biết đây nghĩa là gì.
65 Edit + Beta: Phi PhiĐêm đó Phong Kính đi thẳng đến mười một giờ mới trở về, mang theo một thân lạnh lẽo. Tô Mộc Vũ đang chống đầu đọc sách, nghỉ học năm ngày, cô cần phải bổ sung kiến thức đã thiếu.
66 Edit: Phi PhiBeta: DựcPhong Kính ngồi trong xe, nhìn vào phòng triển lãm đối diện, Tô Mộc Vũ khoác trên người chiếc áo có chút phong phanh đang tiễn một vị khách rời đi.
67 Edit: Phi PhiBeta: DựcTrong căn hộp đêm ở một quán bar. “Nghi thiếu, ngài phân phó chuyện gì?” Một gã trên mặt mang sẹo cung kính khom người nói. Phong Nghi nhếch khóe mắt, dùng miệng tiếp trái nho đã lột vỏ sẵn từ cô gái bên cạnh, trên mặt là vẻ độc ác như rắn độc: “Người đàn bà tên Tô Mộc Vũ, tiếp cận cho tôi, toàn bộ hành tung đều phải thông báo rõ ràng”“Vâng! Nghi thiếu!” Đao Ba Nam lập tức đáp lời, mang theo thuộc hạ rời khỏi chiếc ghế dàiCô gái xinh đẹp một bên lập tức bò lên trên người hắn, làm nũng: “Phong thiếu, anh thật lạnh lùng, người ta ở bên cạnh thật lâu, vậy là không thèm để ý người ta”Phong Nghi nhíu mày, nâng cằm cô ta, nói: “Sao? Trách tôi không thèm để ý cô à? Vậy để cho tôi đến chiều cô nhé?”Vệ sĩ ngoài cửa, chỉ nghe trong phòng phát ra tiếng thét chói tai đầy thống khổ “Aaaa…”Cửa mở ra, Phong Nghi cầm khăn tay, hờ hững lau tay, nói: “Dọn sạch bên trong đi”.
68 Edit: Phi PhiBeta: DựcHôm sau, lúc Tô Mộc Vũ tỉnh lại, Phong Kính đã không còn ở bên cạnh. Cô đỡ trán đi ra ngoài phòng ngủ liền nhìn thấy trên bàn đặt một hộp giữ ấm.
69 Edit: Phi PhiBeta: Dực Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ này, bởi vì như các bạn đã biết, ở miền Trung mưa bão ngập lụt mất điện nhiều này, và một điều quan trọng là hang ổ của Dực ở miền Trung bởi vì bão vào, mua lũ diễn ra ở khắp nơi nên nhà Dực cũng bị dính đạn, và bị lũ “cuốn” vài thứ quan trọng không thể để người khác nhìn thấy, lo lắng nhiều ngày cộng với thời tiết u ám thêm vào đó là mất điện hôm nay mới có lại, thế nên chốt lại một câu là hôm nay Dực mới post truyện được Vô cùng biết ơn các bạn vì đã bỏ chút thời gian đọc vài dòng kể khổ của Dực _______________________Tác phẩm của Ran Mash nói: Không ai cứu được mình, không bằng tự cứu lấy chính mình.
70 Edit: Phạm MyBeta: DựcCô chưa từng nghĩ, rốt cục cô là gì ở trong mắt Phong KínhBởi vì cô biết, bọn họ nhất định không có kết quả. Phong Kính lúc này thật sự nổi giận, cử hai người bảo vệ trông giữ hai mươi bốn giờ, bất kể cô đi đến chỗ nào đều có người đi theo, loại cảm giác này Tô Mộc Vũ không thích chút nào, giống như cô làm chuyện gì đều phơi bày trước mắt hắn.
71 Edit: Phạm MyBeta: DựcTô Mộc Tình đứng ở một góc siêu thị, nhìn chị gái cùng người đàn ông họ Phong dắt một con chó nhỏ cách đó không xa, cùng nhau chọn lựa rau dưa, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, sau đó nhìn bọn họ ôm con chó nhỏ cùng nhau lên xe, tiếp đó nắm tay nhau về nhà.
72 Edit: Phi PhiBeta: Dực Từ sau đêm Tô Mộc Tình đại náo, Vài ngày sau đó tinh thần Tô Mộc Vũ đều vô cùngkhông tốt. Cô biết chuyện này không liên quan đến mình, thậm chí còn có thể nói Tô Mộc Tình tự làm tự chịu, nhưng cảnh tượng đêm đó vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
73 Edit: Phi PhiBeta: Dực Phong Kính có tham muốn giữ lấy rất mãnh liệt, một khi bị hắn nhìn trúng đều bị hắn khống chế, nếu mạo phạm hắn… Tô Mộc Vũ đã nếm thử mùi vị kia.
74 Edit: Phi PhiBeta: Dực Yêu? Nực cười!Cái từ này, từ lúc còn nhỏ hắn đã không còn tin vào nó. Khi hắn nhìn thấy mẹ mình bị giam trong căn phòng tối đen, thét chói tai, nổi điên, khi hắn nhìn thấy người đàn ông mình gọi bằng cha tay ôm những ả đàn bà khác vui hưởng khoái lạc.
75 Edit: Phi PhiBeta: DựcTô Mộc Vũ dường như cảm thấy trên người Phong Kính phát ra khí lạnh… cùng với hận ý dày đặc. Tô Mộc Vũ theo bản năng vươn tay, bị hắn mạnh tay đóng cửa nhà: “Không cho phép bước ra!”“Nhưng…” Tô Mộc Vũ không biết như thế nào, chỉ lo lắng.
76 Edit: Phi PhiBeta: DựcĐêm 30, Phong Kính vẫn không trở về Phong gia, lão quản gia gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng cũng chỉ thở dài cúp máy. Sáng sớm, Tô Mộc Vũ đã kéo Phong Kính cùng nhau viết câu đối xuân.
77 Edit: Phi PhiBeta: DựcNếu như có cỗ máy thời gian, tôi muốn thời gian này ngừng trôi. Đáng tiếc tôi không thể, cho nên tôi chỉ biết khắc sâu thời khác này lại trong lòng.
78 Edit: Phi PhiBeta: DựcHắn nhìn thấy da thịt này, nhớ lại thân thể vốn thuộc về hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít lấy ngọt ngào ấm áp. Hắn muốn cô, mỗi đêm đều muốn.
79 Edit: Phi PhiBeta: DựcMỗi một giây đều là tra tấn, nếu có thể hắn hận không thể lập tức đến đó ngăn cản, hoặc là sớm hơn một chút, hắn không nên để cô ở lại nơi này.
80 Edit: Phi PhiBeta: DựcTô Mộc Vũ bị ánh nắng mặt trời đánh thức, ánh sáng mặt trời đầu tiên của năm mới, ấm áp khiến người ta mỉm cười. Cô mở mắt ra, nhận thấy mình nằm trong lòng Phong Kính, toàn thân hắn lạnh như băng, mà khóe miệng cùng lòng bàn tay hắn có vết máu.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 111