181 Đêm nay tâm tình của Chu Hiểu Đồng quả thật rất tốt, không ngừng cười cười nói nói cùng mọi người, cười vô cùng thoải mái. Mạc Thụy lại cướp lấy ly rượu khác trong tay cô, nói: “Không phải đã nói dạ dày em không tốt rồi sao? Đừng uống nhiều quá” Bộ dạng tức giận đó hoàn toàn cho rằng mình chính là chồng sắp cưới của Chu Hiểu Đồng.
182 Tiền Phong không biết mình trở về nhà như thế nào, có người muốn đỡ lại bị hắn đẩy ra. Hắn phải làm gì bây giờ? Rốt cuộc hắn phải làm gì bây giờ?Hắn kéo cà-vạt trên cổ như muốn siết chặt cổ mình.
183 Tiền Phong vừa nói vừa cười “Nếu em cắn không được, anh có thể lấy cho em một con dao”Tổn thương do Tiền Phong gây ra, với Chu Hiểu Đồng bây gifowf hoàn toàn tan biến hếtChu Hiểu Đồng thật sự bị sự điên cuồng trong mắt hắn dọa sợ, một Tiền Phong như vậy, cô chưa bao giờ nhìn thấy.
184 Tiền Phong vào phòng cấp cứu đúng tám tiếng đồng hồ. Hai xe đâm vào nhau, trong nháy mắt đó hắn đã dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cho Chu Hiểu Đồng, nếu không phải chiếc Porsche của hắn được thiết kế có tính an toàn cao, Tiền Phong chỉ sợ là đã sớm không giữ được mạng.
185 Chu Hiểu Đồng cùng Tiền Phong lại hoà thuận, khiến cho người ta có chút bất ngờ, lại cũng nằm trong suy đoán. Tô Mộc Vũ, Phong Kính, Phương Thiệu Hoa chỉ nhún nhún vai, mỉm cười, cụng ly rượu trong tay.
186 Sáng sớm, ánh mặt trời không chói lọi nhưng vẫn hé lộ ra đường chân trời rực rỡ. Bầu trời còn mang theo sương sớm nên có chút lạnh. Chu Hiểu Đồng xuyên qua tầng sương mù nhìn Tiền Phong.
187 Tiền phu nhân ném tách trà nóng hổi, Tiền Phong lại càng không nghĩ tới mẹ mình sẽ có phản ứng mạnh như vậy. Hắn vội bảo vệ Chu Hiểu Đồng, dù tránh được tách trà nhưng mu bàn tay vẫn bị văng trúng một chút.
188 Khi Nhạc Nhạc được sinh ra, Phong Kính rất hối tiếc vì không được làm bạn với con lúc chào đời. Cho nên khi Nữu Nữu ra đời, Phong Kính kiên quyết phải ở cùng một chỗ với Tô Mộc Vũ.
189 Lúc Nữu Nữu hai tuổi, Nhạc Nhạc năm tuổi, nếu nghĩ rằng ở tuổi này lũ nhỏ sẽ không làm cho người ta phiền lòng, vậy thì thật sự là mười phần sai rồi. Đối với hai đứa nhỏ đầy tinh thần thám hiểm mà nói thì phòng làm việc của ba ba là nơi huyền bí nhất.
190 Phong gia. Sáng sớm đã nghe thấy một đoạn đối thoại. Phong Kính mang vẻ mặt đầy sát khí: “Nghe nói, tối hôm qua con lại vẽ tranh sao?”Nhạc Nhạc mang vẻ mặt nghiêm túc: “Dạ, gần đây con đột nhiên cảm thấy hứng thú với vẽ”Phong Kính: “Cho nên, con liền nằm trên giường ba ba, dùng nước tiểu vẽ ra cái bản đồ năm châu sao?”Nhạc Nhạc buồn bã: “Loài người không bao giờ hoàn mỹ, hy sinh vì nghệ thuật, con… nguyện ý”Phong Kính nghiến răng nghiến lợi, hắn không nên để Nhạc Nhạc lại quá gần Tiền Phong kia! Phong Kính chỉ Nữu Nữu đang khóc đến thương tâm vì bị nghi oan là tác giả của bãi nước tiểu trên giường, nói: “Càng quá đáng chính là, con lại vu oan cho em con?”Nhạc Nhạc vội che đầu, chạy đi oa oa kêu to cứu mạng: “Ma ma, cứu mạng a!!!”Cứ như vậy, một ngày náo nhiệt lại bắt đầu.
191 Phong Kính ném hai đứa nhỏ cho Tiền Phong, hai vợ chồng chuẩn bị đi du lịch ngọt ngào của riêng hai người. Có con cái trong nhà tuy náo nhiệt nhưng lại thiếu đi cơ hội để hai người có khoảng thời gian riêng.
192 Sáng sớm, Tô Mộc Vũ bị tiếng kêu của hải âu đánh thức, ánh dương rạng ngời chiếu rọi vào từ cửa sổ khiến bầu trời như chứa những tinh linh vui đùa náo nhiệt khiêu vũ trước mặt.
193 Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính đến tận giữa trưa mới ra khỏi phòng, cả khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhìn liền biết chuyện gì đã xảy ra. Tô Mộc Vũ trừng mắt nhìn Phong Kính, Phong Kính nhẹ nhàng nhếch hai hàng chân mày, cô hận không thể một đấm đánh bay hắn.
194 Tô Mộc Vũ cảm thấy, hai ngày này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô. Phong Kính dẫn cô lên du thuyền ngắm cảnh biển, cùng nắm tay tản bộ dọc theo bãi biển, lặn xuống đại dương ngắm san hô, đứng dưới bóng cây nhìn hắn hái dừa, nếm thử vị ngọt của nước dừa do hắn hái, thưởng thức những món ăn độc nhất ở đây, thỉnh thoảng chơi đùa với hai chú cá Hoa Đào, thấy chúng vẫy vẫy hai cái đuôi, đụng nhau, hôn nhau, rồi lại tách raDường như mỗi một phút mỗi một giây đều chứa đầy hạnh phúc.
195 “Này, anh ấy… là người đàn ông của tôi!”Cô gái kia bị tạt rượu. Cô ta vuốt tóc một cái, sau đó hét lên như phát điên: “Cô làm cái gì đó hả?”Tô Mộc Vũ mỉm cười nói: “Tôi thấy cô vẫn còn chưa hiểu chuyện nên giúp cô tỉnh táo một chút”Phong Kính vẫn bình tĩnh ngồi đó, một tay chống cằm, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong mờ.
196 “Không quấy rầy hai người nữa, đừng vội, đừng vội!” Tiền Phong cười hắc hắc, một ngón tay vung lên, lập tức thấp giọng nói: “Đi thôi!”Bốn người vội vàng đứng lên.
197 Lúc Phong Kính trở lại, cả người chật vật không chịu nổi, trên mặt không che dấu được vẻ mỏi mệt. Hắn tìm kiếm bốn tiếng liên tục, ca nô cũng đã hết xăng.
198 Kiều Na là một cô gái cái xinh xắn. Từ năm mười tám tuổi, cô đã có vô số mối tình từ lớn đến nhỏ. Cho tới bây giờ đã gần ba mươi nhưng vẫn chưa có một chút tin tức gì về chung thân.
199 Phụ nữ ba mươi tuổi đã bắt đầu xuống dốc, vết nhăn bắt đầu hiện lên nơi khóe mắt. Nhưng thời gian lại không những không có lưu lại bất cứ dấu vết gì trên khuông mặt Kiều Na, mà còn giống như một chất xúc tác khiến cô dần trở thành nhụy hoa anh túc làm say đắm lòng người.
200 Tám giờ tối, Kiều Na đặt một bàn thức ăn trong khách sạn chờ vị giám đốc Hoàng kia. Tám giờ mười lăm phút ông ta mới đến, đôi mắt nhỏ híp lại một cách giảo hoạt, trên mặt lộ ra ý cười mà nói: “Tổng thanh tra Kiều.