Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Chương 219:thu Hoạch Lớn (2)

Chương trước: Chương 219:thu Hoạch Lớn (1)



Nói đến cùng, ngoài những tranh đoạt về lợi ích ra, Lam Vũ quân và Lỗ Ni quân không hề có mối ân oán riêng tư nào, chiến tranh, từ xưa đến nay đều là ai thờ chủ nấy, hơn nữa đứng trên bất cứ phương diện nào, quân đội Lỗ Ni cùng là một quân đội đường hoàng, tố chất quan binh và sự anh dũng thiện chiến của họ khiến Lam Vũ quân bội phục. Nếu so sánh, đám quan binh của Mai Cáp Đức hoàn toàn không có tư cách nhận được sự đãi ngộ này, và chúng đã bị tiêu diệt không chút lưu tình.

Đao Vô Phong vội chạy đến báo cáo đã phát hiện tung tích của Mai Cáp Đức. Dương Túc Phong vội vã xông lên trước, mới phát giác Mai Cáp Đức quả nhiên đang cùng hơn ba mươi tên tâm phúc cuối cùng còn sót lại tụ tập một chỗ, còn xung quanh, đều là quan binh của Lam Vũ quân, họng súng của họ ngắm thẳng vào Mai Cáp Đức, nhưng chưa hề nổ súng.

Trên người Mai Cáp Đức dính rất nhiều máu, loan đao trong tay hắn có vài vết nứt vỡ, cũng không biết do chém vào đâu mà bị như vậy, nhưng nhìn tổng thể, cho dù đối mặt với quan binh Lam Vũ quân đang chiếm ưu thế tuyệt đối, Mai Cáp Đức biết hôm nay là ngày tận thế của mình, nhưng hắn không khuất phục ngay, so sánh với hành động của Tiết Phức, hắn đương nhiên can trường hơn rất nhiều. Những quân sĩ tâm phúc bên cạnh hắn tuy có một số đang run rẩy, nhưng cũng giống như Mai Cáp Đức, bọn chúng cũng không ngay lập tức bị khuất phục.

“Mai Cáp Đức!” Dương Túc Phong lạnh lùng gọi tên hắn.

Mai Cáp Đức sớm đã thấy Dương Túc Phong xuất hiện. Nhưng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói khàn khàn thâm trầm cất lên : “Dương Túc Phong, ngươi không cần phải giả nhân giả nghĩa, không cần nhiều lời! Thắng làm vua thua làm giặc! Ta không có gì để nói, muốn chém muốn giết tùy ngươi!”

Dương Túc Phong lạnh lẽo nói: “Ta đương nhiên sẽ lăng trì ngươi! Cho dù ngươi phản bội theo Lỗ Ni, ngươi cũng không nên bắt tất cả bộ hạ của Tần Tiêu Đình, họ dù gì cũng là chiến hữu của ngươi…”

Mai Cáp Đức cười ha hả, lạnh lùng đáp: “Ta cũng từng là chiến hữu của ngươi… ngươi nhìn thanh đao này, những vết nứt trên nó là do ta đã chém đứt bốn mươi sáu cái đầu ương ngạnh không chịu đi theo ta đó…”

Hắn giương cao thanh loan đao. Những vết nứt trên đó như những chiếc răng muốn nuốt trọn mạng sống người, phát ra những tia sáng rờn rợn.

Dương Túc Phong khoát tay, khẩu súng trong tay Đao Vô Phong liên tục pằng pằng nhả đạn. Toàn bộ binh sỹ bên cạnh của Mai Cáp Đức đều ngã xuống, có tên đã bị trúng đạn nhưng vẫn chưa đoạn khí, nằm lăn trên đất quằn quại rên rỉ, cầu xin Lam Vũ quân cho bọn chúng được giải thoát khỏi đau đớn, Đao Vô Phong dẫn người cầm súng trường có lưỡi lên đi lên phía trước, cắm mũi lưỡi lê vào ngực chúng, tiễn từng tên xuống địa ngục, Mai Cáp Đức sắc mặt không đổi nhìn thấy tất cả. Cơ hồ đã thấy quá nhiều nên tê dại người đi.

Đao Vô Phong hằm hằm nện súng vào lưng Mai Cáp Đức khiến hắn ngã xuống, Mai Cáp Đức không hề phản kháng, mặc cho Lam Vũ quân trói chặt mình đứng lên.

Dương Túc Phong đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi nói: “Trói hắn lại, đem về Đan Phượng phủ, giao cho dân chúng xét xử.”

Mai Cáp Đức cười lạnh một tiếng, xem thường mọi thứ trước mắt, giống như hắn mới là kẻ chiến thắng đích thực.

Cũng không biết tại sao, Dương Túc Phong lại cảm thấy có sự nôn nóng chưa từng có, tuy đã bắt được Mai Cáp Đức như mong muốn, nhưng biểu hiện của đối phương quả thực khiến hắn không có cảm giác vui sướng sau khi thắng lợi, hắn hi vọng Mai Cáp Đức sẽ quỳ phục dưới chân hắn để cầu xin tha mạng như Tiết Phức, chỉ có như vậy, bản thân mới thỏa mãn được sự thắng lợi. Chỉ đáng tiếc, Mai Cáp Đức không như vậy, hắn dường như mãi mãi tỏ ra cao ngạo hơn mình, cho dù lúc này hắn đã không có sự cao ngạo vốn có, nhưng hắn vẫn khinh thường mình.

Bất đắc dĩ, hắn đành hít nhẹ một hơi, phấn chấn lại tinh thần, tiếp tục đi về phía Đồ Tư Trấn.

Khi Đề Lan Qua Lai đến Ni Tư trấn, ở đó đã trở thành mớ hỗn độn, ngoài Tư Cơ Lạp Kỳ , hắn không còn thấy một tướng quân nào khác, những thứ hắn có thể nhìn thấy, chỉ là sự tuyệt vọng và sợ hãi của bộ hạ. Những ám ảnh về Lam Vũ quân, khiến các binh sĩ Lỗ Ni mất đi lý trí, làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi, những cuồng chiến sĩ thường ngày được vinh dự xưng là đệ nhất dũng sĩ nay chỉ có thể dựa vào đốt giết đánh chém để che đậy sự sợ hãi trong đầu mình, họ không giết được Lam Vũ quân, liền giết đồng bọn của mình để xả ra nỗi tuyệt vọng trong lòng.

“Đại tướng quân, xin hãy tha thứ ta nói thẳng một câu, chúng ta không thể đánh tiếp nữa rồi.” Tư Cơ Lạp Kỳ lấy hết dũng khí của mình, nói ra ý nghĩ trong đầu, cho dù hắn nhìn thấy sự độc đoán âm trầm trong mắt Đề Lan Qua Lai.

Thôi Kiếm Lai không nói gì, nhưng tâm trạng cũng tuyệt vọng và sa sút đi, tuy hắn không muốn thừa nhận sự thực chiến bại này, nhưng là một quân sư, từ những tình hình mà hắn tìm hiểu được, hắn biết Tư Cơ Lạp Kỳ nói đúng, quân đội Lỗ Ni đã hoàn toàn chiến bại, không cần thiết phải tiếp tục chiến đấu nữa rồi, nếu không chỉ bị làm kẻ bị đồ sát mà thôi.

“Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, ta nghĩ, Dương Túc Phong vẫn cần có chúng ta.” Thôi Kiếm Lai thở nhẹ chậm rãi nói. Tuy hắn dự liệu được kết cục cuối cùng, nhưng sự xót xa vẫn thật sự khiến hắn khó chịu. Trong lịch sử vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, quân đội vương quốc Lỗ Ni vĩ đại có thể bị giết hết toàn bộ, nhưng chưa từng một lần đầu hàng kẻ địch, vậy mà giờ đây, một tiền lệ sẽ bị vạn người phỉ nhổ chửi rủa lại được nói ra từ chính miệng của mình.

Đề Lan Qua Lai thần sắc u ám bỗng ánh mắt sáng lên, hắn ý thức được lời nói của Thôi Kiếm Lai còn ẩn ý khác, vội gấp rút hỏi lại: “Dương Túc Phong cần chúng ta?”

Thôi Kiếm Lai nhẹ gật đầu, hắn cũng không nắm chắc mười phần, đó chỉ là một phán đoán của hắn, cho nên hắn nghiêm mặt chậm rãi nói: “Nếu hắn là một người thông minh, hắn sẽ cần chúng ta, giết chúng ta đối với hắn không có lợi ích gì, ngược lại, Khắc Lai Mỗ một khi nắm quyền, đối với hắn mà nói là một mối uy hiếp lớn. Ta nghĩ, hắn sẽ cần chúng ta đối phó với Khắc Lai Mỗ, cho dù không đối phó với Khắc Lai Mỗ, khiến chiến cục của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á nắm trong sự tranh quyền đoạt lợi, đối với hắn lại là một chuyện không thể tốt hơn.”

Đề Lan Qua Lai thoáng phấn chấn lại tinh thần, trong mắt giống như nhìn thấy được một tia hi vọng.

Bốn giờ sáng ngày 18 tháng 4, Tư lệnh tối cao của quân đội Lỗ Ni Đề Lan Qua Lai đại tướng quân phát một đạo mệnh lệnh cuối cùng, hạ lệnh cho một vạn một nghìn quân Lỗ Ni còn lại toàn bộ đầu hàng Lam Vũ quân, cuộc chiến chấm dứt từ đây. Lam Vũ quân từ bốn phương tám hướng chỉnh tề tiến về Đồ Tư trấn, áp giải toàn bộ quân đội Lỗ Ni sau khi đầu hàng về.

Đề Lan Qua Lai, Thôi Kiếm Lai, Tư Cơ Lạp Kỳ đương nhiên bị áp giải trong tốp đầu, người phụ trách áp giải họ chính là Phong Phi Vũ. Giống với dự đoán của Thôi Kiếm Lai, tuy đã trải qua trận chiến khốc liệt trên chiến trường nhưng quan binh Lam Vũ quân đích thị không có thâm thù đại hận với quân đội Lỗ Ni, Phong Phi Vũ đối đãi với bọn người Đề Lan Qua Lai rất chu đáo, khiến họ không hề có cảm giác bị bị cầm tù, nhưng kẻ bị tù đày cuối cùng cũng vẫn là kẻ bị tù đày, một số chuyện khó chịu trong đó họ cũng đành chịu nhục.

Dương Túc Phong đứng trước cửa nhìn bọn người Đề Lan Qua Lai phía xa, Lam Vũ quân và quân Lỗ Ni giao chiến ba ngày, tướng chỉ huy tối cao của hai bên cuối cùng cũng gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Nhìn từ bên ngoài, Đề Lan Qua Lai thực sự là một mỹ nam tử anh tuấn uy vũ, mái tóc màu vàng óng, nét mặt tinh tế đẹp như tạc tượng, cơ thể cao to tráng kiện và một đôi mắt sâu màu xanh nước biển, chả trách mà quốc vương Lỗ Ni Lợi Á Tô Lai Mạn không thích nữ nhân chỉ yêu nam nhân. Chỉ đáng tiếc, hắn tuy là một mỹ nam tử hiếm có, nhưng lại bị đặt nhầm ở vị trí tướng chỉ huy quân sự.

Đề Lan Qua Lai đương nhiên cũng chăm chú nhìn người trước mặt, tướng chỉ huy tối cao của Lam Vũ quân, nếu so sánh với mình, hắn thực không có chỗ nào thu hút, quân phục trên người cùng không có chỗ nào đặc biệt, ngoài những ngôi sao vàng sáng chói trên vai chứng tỏ thân phận ra, hắn thực không có điểm nào để người khác chú ý. Nhưng, chính một người như vậy đã khiến mình trở thành một tướng quân bại trận thảm hại.

Đề Lan Qua Lai chào Dương Túc Phong theo quân lễ, có lẽ cả đời hắn, đây là quân lễ đầu tiên mà hắn phải làm, thậm chí ngay cả Tô Lai Mạn cũng chưa từng được hắn kính lễ.

Dương Túc Phong thản nhiên nhấc tay hoàn lễ, đưa tay ra như không có chuyện gì, trầm tĩnh nói: “Đề Lan Qua Lai điện hạ, ta chính là Dương Túc Phong.”

Đề Lan Qua Lai trong lòng dâng lên chút hi vọng, có lẽ những lời Thôi Kiếm Lai là đúng, Dương Túc Phong thực vẫn cần mình, nên biểu hiện của hắn mới hữu hảo như vậy. Nhưng chưa kịp nói gì, lại nghe thấy Dương Túc Phong lạnh lùng nói : “Xin lỗi, điện hạ, ta cần giam giữ Tư Cơ Lạp Kỳ tướng quân, mong ngươi thứ lỗi.”

Liệt Mông bước tới giải Tư Cơ Lạp Kỳ còn đang đầy kinh ngạc đi xuống.

Đề Lan Qua Lai thoáng cái sắc mặt trắng bệch, run nhẹ người, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra lời, nhưng ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Điện hạ thân mến, xin hỏi còn có người nào sẽ gây bất lợi cho ngươi sau khi về nước, ta sẽ lập tức bắt chúng lại, như vậy ngươi về nước rồi sẽ không cần lo lắng chúng phản bội nữa.”

Đề Lan Qua Lai kinh ngạc nhìn Dương Túc Phong, cơ hồ cảm thấy tất cả lời hắn nói như một chuyện ly kỳ, một lúc lâu sau mới bán tín bán nghi run giọng hỏi: “Ngươi sẽ thả ta về nước sao?”

Loading...

Xem tiếp: Chương 220:tống Biệt Vong Linh Anh Hùng (1)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Gian Phòng Ngọt Ngào

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 12


Trúc Mã Thanh Mai - Thất Lý

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10


Phóng Túng

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình

Số chương: 16


Tiền Đồ Vô Lượng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 69