Bốn phía nhất thời biến thành một mảnh im lặng, Hứa Nhạc mơ hồ dự đoán đã phát sinh một số chuyện gì đó không tốt. Trên khuôn mặt tiều tụy hơi chút tái nhợt của hắn chợt hiện lên một chút tình tự phức tạp. Ánh mắt của hắn dần dần khẽ nheo lại một chút, sâu bên trong nội tâm chợt cảm thấy có một trận sợ hãi.
Hắn thật sự vô cùng lo sợ. Bởi vì ở trên chiến trường cũng rất dễ dàng có người chết đi. Tại thời điểm lúc còn đang trốn chết ở bên Đế Quốc, trong lòng hắn cũng đã từng có một chút lo lắng, sợ hãi mơ hồ đối với những chuyện tình như thế này. Nếu như chính mình thật sự có thể may mắn trốn thoát trở về, còn có thể nào gặp lại khuôn mặt thân quen của những tên gia hỏa này nữa hay không? Bên trong phiến quân doanh quen thuộc này nếu như thiếu đi những gương mặt quen thuộc này, cái mùi vị chân thối quen thuộc này, đó có còn là cái quân doanh trước đây nữa hay không chứ?
Càng thêm đáng sợ hơn nữa chính là, thời điểm mà những người này rời đi, thì hắn cũng không có ở đó. Hắn quả thật không biết những tên gia hỏa này đã rời đi như thế nào, thì những tên gia hỏa này đã liền vĩnh viễn rời đi rồi… Bên trong những tác phẩm văn học thường xuyên nói đến chuyện nhìn vật nhớ người, đại khái đó chính là cái loại tình huống cũng không quá mức nồng đậm nhưng lại đặc biệt bi thương như thế này.
Hoàn cảnh im lặng trầm mặc quái dị bốn phía xung quanh này thúc đẩy tâm tình của Hứa Nhạc không ngừng hướng về phía cảm giác buồn chán vô cùng kia mà phát triển tới. trong đầu hắn liền bắt đầu xuất hiện lại hình ảnh lẫy lừng mạnh mẽ khi mà bọn người Bạch Ngọc Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền kia ngã xuống chết trận. Mà đúng ngay tại thời điểm này, Hách Lôi đẩy đám người trước mặt ra, tiến đến bên cạnh hắn, thấp giọng đem tất cả mọi chuyện đã phát sinh chậm rãi giảng thuật lại một lần cho Hứa Nhạc.
Một mảnh trầm mặc kéo dài một khoảng khá dài, toàn trường từ trong ra ngoài nhất thời biến thành một mảnh trầm mặc.
Sau khi biết được rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi, biểu tình trên mặt của Hứa Nhạc cũng không có những biến hóa gì là quá lớn cả, ngược lại cặp mắt vốn ti hí mà lại trong trẻo của hắn nheo lại càng ngày càng lợi hại hơn nhiều. Hắn cũng không có làm ra bất cứ phản ứng gì quá mức kịch liệt cả, mà chỉ là mạnh mẽ gắt gao mím chặt cặp môi mỏng manh của chính mình. Hắn khẽ nheo mắt nhìn về phía khu căn cứ quân sự đang chìm đắm trong ánh hoàng hôn đỏ rực đằng kia, trầm mặc không nói một lời nào cả.
Bốn phía xung quanh khu căn cứ quân sự là một mảnh tĩnh mịch trầm mặc, vô số những quân nhân sĩ quan Liên Bang dày dày đặc đặc cũng đều lẳng lặng nhìn hắn, đồng dạng cũng không phát ra bất cứ thanh âm nào cả. Một tràng sự kiện vi phạm quân kỷ mà Bạch Ngọc Lan đã dẫn phát lúc trước kia, dạo gần đây ở bên trong quân doanh đã được bàn tán náo nhiệt vô cùng sôi nổi ở khắp nơi. Tuy nói rằng cuối cùng Tòa án Quân sự cũng đã đưa ra phán quyết cuối cùng, nhưng mà tất cả mọi người bên trong khu căn cứ quân sự sau khi xác định được tin tức Thượng Tá Hứa Nhạc vẫn còn sống sót trở về, đều biết hoặc là nói đều đang chờ đợi xem sẽ có chuyện tình gì sắp sửa phát sinh.
Ngoại trừ những đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 ra, tuyệt đại đa số những quân nhân sĩ quan binh ính của bộ đội tham chiến bên trong khu căn cứ quân sự đối với việc này cũng vẫn duy trì lập trường trung lập không nghiêng vào bên nào cả. Bọn họ càng cảm thấy hứng thú hơn nữa chính là, khi mà Thượng Tá Hứa Nhạc gặp mặt Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, giữa hai người bọn họ sẽ bộc phát ra những tia lửa khủng bố như thế nào. Bạch Ngọc Lan cuối cùng có thể bị bắn chết hay không, Quân đội Liên Bang, thậm chí là cả Chính phủ Liên Bang nữa, sẽ lựa chọn nghiêng về phía bên nào?
Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh là loại nhân vật như thế nào đây? Sư đoàn Thiết giáp 7 là chi bộ đội thiết huyết như thế nào? Nếu đổi lại là một vị quân nhân sĩ quan Thượng Tá nào khác, cũng không có bất luận kẻ nào cho rằng ở trước mặt vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh này còn có một tia tư cách nói chuyện đàm phán nào cả. Nhưng mà vị Thượng Tá này thì lại không giống những người khác, bởi vì hắn chính là Thượng Tá Hứa Nhạc.
Một tràng đè nén không thể phát tiết cơn giận ở bên trong khu căn cứ huấn luyện quân sự của Bộ Quốc Phòng ba năm trước đây, đã được vô số quân nhân sĩ quan binh lính của Đế Quốc say sưa truyền tụng không biết bao nhiêu lâu sau đó, cùng với những hình ảnh một mình một Robot tiến hành phá Doanh bộ, giữa Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, Tiểu đội 7 cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7, giữa Hứa Nhạc cùng với Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, mỗi oan hệ ân oán tình cừu giữa hai người cũng đã sớm lan truyền khắp nơi trong tất cả các quân doanh Liên Bang rồi.
Cái loại cảm giác chờ đợi này có vẻ có chút không được tốt bụng cho lắm, nhưng mà thân là bộ đội tiền tuyến ở trên cảnh nội Đế Quốc, mỗi ngày cũng chỉ tiến hành những công tác huấn luyện tác chiến buồn tẻ, hằng ngày là những tác chiến trôi qua, những chuyện tình không liên quan gì đến chính mình, những gã quân nhân sĩ quan binh lính kia làm sao có thể quản nhiều chuyện đến như vậy được? Đúng vậy, anh chính là vị anh hùng Liên Bang đã trải qua thiên tân vạn khổ từ bên phía Đế Quốc quay trở về, mọi người ai nấy cũng đều vô cùng bội phục anh, nhưng mà cũng chính nguyên nhân là như thế, có thể nhìn thấy được hình ảnh vị anh hùng Liên Bang vừa mới quay trở về, một phen bộc phát bùng nổ, lại là một màn hình ảnh kích thích đến như thế nào đây cơ chứ?
Toàn thể quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang cũng đều biết đến tính tình trầm mặc kiên nghị mạnh mẽ giống hệt như một tảng đá của Thượng Tá Hứa Nhạc. Lúc này bọn họ ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm về phía hắn đang trầm mặc lặng lẽ đứng ở giữa sân kia, trong lòng tin tưởng rằng hắn sẽ lập tức từ bên trong trầm mặc lặng lẽ mà bộc phát, tạo thành một màn hoành tráng.
Nhưng mà vượt ra ngoài sự dự kiến của tất cả mọi người toàn trường, cũng hoàn toàn vượt ra ngoài sự dự kiến của dám đội viên Tiểu đội 7 cũ, lúc này đang trừng lớn cặp mắt, chờ đợi Hứa Nhạc ra lệnh một tiếng liền chạy đi khởi động Robot chuyên chúc của chính mình, chạy thẳng vào nhà giam quân sự giết người cướp ngục… Hứa Nhạc cũng không hề hạ lệnh tỏ vẻ bất cứ lời nào cả, mà cũng chỉ là khẽ cúi đầu nhìn xuống chiếc giày quân dụng màu đen dưới chân mình, nở nụ cười, nhẹ giọng nói một câu:
- Vẫn còn sống thì tốt rồi!
- Tổng Giám đốc Kỹ thuật Hứa Nhạc của Sư đoàn Thiết giáp 17, xin được báo cáo cấp trên!
- Vào đi, Thượng Tá Hứa Nhạc!
Vị Tổng Tư Lệnh mặt trận Quân đội Liên Bang tiền tuyến, Thượng Tướng Dịch Trường Thiên ha ha cười to, dùng sức vỗ vỗ mạnh mấy cái lên trên bả vai của Hứa Nhạc, không chút nào che lấp đi ý tứ hàm xúc tán thưởng nồng đậm trên mặt của chính mình. Sau khi bảo quân nhân sĩ quan hậu cần chuẩn bị trà nóng mang đến, ông ta ôn hòa nói:
- Kế hoạch tiến công Tinh hệ X3 hiện tại đã tạm dừng lại, bộ đội đang tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục, sau này cũng sẽ có những quan viên của Cục Hiến Chương cùng với Bộ Nội Vụ nghe lời báo cáo của cậu mà… Đương nhiên, cậu cũng không cần phải quá mức để ý đến, đây cũng chỉ là trình tự thủ tục theo thường lệ mà thôi. Sớm hãy đi nghỉ ngơi tốt một chút đi, không cần thiết phải ở nơi này mà nghiêm, nghỉ với tôi làm gì đâu.
- Thân là một quân nhân sĩ quan, tự nhiên là phải lấy nghĩa vụ quân sự đặt lên hàng đầu!
Hứa Nhạc từ trong cái kẽ hở trong đai lưng lấy ra một con chíp vi mạch nho nhỏ, đem đặt ở trước mặt của Dịch Tổng Tư Lệnh, tiếp tục nói:
- Tướng quân, trên đường trốn chết, tôi cũng đã có truyền về một bộ phận tình báo quan trọng. Mà phần văn kiện điện tử ở trong này, nên xem như là chiến quả lớn nhất mà tôi đã đạt được trong một năm lưu lạc ở bên Đế Quốc đi.
Nhìn thấy biểu tình của Hứa Nhạc đột nhiên trở nên đặc biệt nghiêm túc như vậy, Dịch Tổng Tư Lệnh khẽ cau mày một chút, cầm lấy con chíp vi mạch, nghi hoặc hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
- Đây chính là bản hiệp nghị hợp tác của tổ chức bình dân phản kháng bên trong Đế Quốc!
Hứa Nhạc bình thản giải thích, nói:
- Lúc ấy cũng không thể bẩm báo về Liên Bang để xin chỉ thị, cho nên tôi đã tự tác chủ trương, tự mình ký lên trên biên bản hiệp nghị này.
Nghe được lời giải thích của Hứa Nhạc, biểu tình trên mặt Dịch Tổng Tư Lệnh nhất thời trở nên nghiêm túc hẳn lại. Quân đội Liên Bang hiện tại đã đánh hạ được ba cái Tinh hệ hành chính biên giới của Đế Quốc, tuy rằng cũng đều là những Tinh hệ hành chính xa xôi cả, những dân cư Đế Quốc ở ba Tinh hệ hành chính này cũng không phải là nhiều lắm, nhưng mà Quân đội Liên Bang thân là một phương tiến hành chiếm lĩnh, vì để tiến hành công tác vận chuyển hàng hóa, đạn dược… ở trên những khỏa Tinh cầu hành chính này, cũng đã hao phí không biết bao nhiêu tinh lực của Quân đội Liên Bang rồi. Thân là sĩ quan chỉ huy cao nhất của Bộ Tư Lệnh mặt trận Liên Bang này, ông ta đương nhiên biết rõ ràng rằng nếu như tổ chức bình dân phản kháng rãi khắp nơi bên trong Đế Quốc kia nguyện ý cùng với Quân đội Liên Bang tiến hành hợp tác, như vậy sẽ mang lại bao nhiêu lợi ích.
- Để ta đọc kỹ nội dung trước một chút!
Dịch Tướng quân phất phất tay cắt đứt lời bẩm báo của Hứa Nhạc, sau đó bắt đầu nghiêm túc giương mắt nhìn cẩn thận vào bên trong màn hình của máy tính xách tay công việc của mình.
Một khoảng thời gian khá lâu sau đó, Dịch Tướng quân ngẩng đầu nhìn lên, đưa tay day day nhẹ mi tâm hơi có chút khó chịu của chính mình, nhìn về phía gương mặt bình thường không hề có bất cứ một tia cảm xúc kiêu ngạo đắc ý nào cả của Hứa Nhạc, vô cùng cảm khái nói:
- Không ngờ nổi rằng cậu không chỉ có thể bình an sống sót trở về, mà còn mang về một phần văn kiện quan trọng đến như thế này. Cái tên gia hỏa này, xem ra cậu khẳng định sắp sửa nhận được một khỏa Huân chương Tử Thần a!
- Lo lắng cái gì mà tự tác chủ trương cơ chứ? Yên tâm đi, bên trong Liên Bang cũng không có bất luận kẻ nào dám ở trên loại trình tự nhàm chán thế này mà nói này nói nọ đâu. Còn về chi tiết của hiệp nghị hợp tác này, tự nhiên cũng sẽ có những nhân vật chuyên nghiệp để mà tiến hành soạn thảo kiểm tra. Kỳ thật bên phía Bộ Quốc Phòng từ đầu đến giờ vẫn mãi luôn có kế hoạch đối với phương diện này. Chỉ đáng tiếc là bộ đội của chúng ta mãi cũng không thể nào tiếp xúc được đến những thế lực như loại này mà thôi… Thượng Tá Hứa Nhạc, ta phải nhắc nhở cậu trước một chút, có lẽ sau này cái sứ mệnh cùng với bên phía đối phương liên hệ với nhau, sẽ được giao lên trên người của cậu đó!
- Nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!
Thanh âm trả lời của Hứa Nhạc cũng không quá to, thế nhưng lại đặc biệt kiên định mạnh mẽ. Sau đó hắn lại tiếp tục nói:
- Ngoại trừ vấn đề này ra, tôi còn ở trong Đế Quốc tìm được một phân tình báo khác thuộc về phương diện khoa học kỹ thuật. Chính là tin tức tình báo về phương diện máy móc cấu tạo của con Robot Lang Nha thế hệ mới của Quân đội Đế Quốc.
Dịch Tổng Tư Lệnh thoáng giật mình một cái. Sau khi Liên Bang đột phát được vấn đề liên quan đến cơ cấu của hệ thống song động cơ kia, nghiên cứu chế tạo thành công được con Robot MX, thì chưa đầu hai năm thời gian sau đó, bên phía Đế Quốc cũng liền nghiên cứu chế tạo thành công ra con Robot Lang Nha thế hệ mới. Tuy rằng loại mà đầu Robot thế hệ mới do bên phía Đế Quốc chế tạo ra lựa chọn sử dụng chính là loại hệ thống đa động cơ tổng thể phân tán, về mặt tổng lực công suất phát ra thì thua xa con Robot MX của Liên Bang. Nhưng mà cái mà con Robot Lang Nha vượt trội hơn cả chính là tốc độ cao cùng với tính cơ động mạnh mẽ. Vì thế ở trên chiến trường mặt đất, nó đã cấp cho toàn bộ Đại đội Robot Liên Bang những đả kích mạnh vẽ vô cùng nặng nề.
Vị lão Tướng quân mạnh mẽ áp chế đi sự kích động đang trào dâng trong lòng mình, nhìn chằm chằm vào gương mặt bình tĩnh trầm mặc dị thường của Hứa Nhạc, trầm giọng nói:
- Toàn bộ Quân đội Liên Bang tuyệt đối sẽ ghi công đầu cho cậu!
Nhưng mà đột nhiên tại thời điểm này, Hứa Nhạc thế nhưng lại cũng không có tiếp tục cái đề tài này. Hắn khẽ nheo mắt lại nói một câu hoàn toàn không ăn nhập gì cả, khiến cho không khí đột nhiên chợt có chút đột ngột:
- Bạch Ngọc Lan, Hùng Lâm Tuyền, bọn họ là binh sĩ của tôi!
Biểu tình của vị Tổng Tư Lệnh Dịch Trường Thiên liền trong nháy mắt trở nên phi thường nghiêm túc, thậm chí mơ hồ còn mang theo một tia phẫn nộ nhàn nhạt, ông ta khẽ hắng giọng một cái, giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt vô cùng bình tĩnh của Hứa Nhạc, thong thả mà cực kỳ lãnh đạm, hỏi:
- Cậu có phải là muốn dùng những tin tức tình báo trong tay mình đi uy hiếp Quân đội Liên Bang, có đúng không?
Hứa Nhạc cũng trầm mặc không nói tiếng nào, cũng không phản bác hay thừa nhận.
- Cậu không nên quên, cậu chính là một quân nhân sĩ quan Liên Bang!
Dịch Tổng Tư Lệnh vỗ thật mạnh một cái xuống cái bàn ngay trước mặt mình, chỉ thẳng vào gương mặt của Hứa Nhạc, tức giận khiển trách.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của vị sĩ quan chỉ huy cao nhất của Bộ Tư Lệnh tiền tuyến Liên Bang kia, biểu tình của Hứa Nhạc vẫn như cũ là vô cùng bình tĩnh, không chút biến đổi. Hắn trầm giọng nói:
- Chính vì tôi không quên chính mình vẫn còn là một gã quân nhân sĩ quan, cho nên thời điểm ngay khi biết được tin tức thuộc hạ của tôi sắp sửa lập tức bị xử bắn giữa pháp trường, tôi cũng không có ở trước mặt hàng ngàn hàng vạn quân nhân sĩ quan binh lính mà bộc phát phẫn nộ tại đương trường. Tôi đã có thể khống chế được tâm tình của mình thật tốt, tự tiến đến để báo cáo tình huống. Hơn nữa tôi lại còn một phen đem những tin tức tình báo có liên quan thuộc về vấn đề quân vụ, báo cáo lên cấp trên không sót một chút nào, chuyển thẳng về Quân đội Liên Bang!
- Nhưng mà những tin tức tình báo số liệu về cấu tạo kỹ thuật của con Robot Lang Nha thế hệ mới cùng với sơ đồ phân bố chiến thuật của Hạm đội Đế Quốc, chính là do tôi tự dùng tính mệnh cá nhân của chính mình, cùng với vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc bên kia đánh cược mới có thể thắng được.
- Tướng quân, tôi cũng không bao giờ quên đi chuyện chính mình là một gã quân nhân sĩ quan, cũng không có quên công trước tư sau.
- Chuyện công việc chúng ta đã nói chuyện xong rồi, hiện tại tôi nghĩ muốn nói một chút việc riêng.
- Hai tên gia hỏa bọn họ chính là binh sĩ thuộc cấp của tôi, đây chính là việc riêng của tôi!
Sắc mặt vị Dịch Tổng Tư Lệnh không một chút biểu tình, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, một lúc lâu sao mới mở miệng nói:
- Nếu như hai gã binh lính kia của cậu thật sự bởi vì vi phạm quân kỷ rồi bị bắn chết, cậu liền sẽ dám một phen đem mấy cái tin tức tình báo mà cậu gọi là của cá nhân chó má này, cấu giấu luôn, không thèm giao ra nữa, có phải không? Cho dù cậu biết rõ ràng là nếu nói ra, thì sau này những chiến sĩ Liên Bang anh dũng của chúng ta ở trên chiến trường sẽ chết ít đi không biết bao nhiêu lần, cậu cũng sẽ không nói?
Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm về phía cái bàn gỗ sẫm màu ở ngay trước mặt, sâu bên trong nội tâm tự hỏi một lúc. Sau một khoảng thời gian dài trầm mặc, hắn chợt có chút mệt mỏi trả lời:
- Sẽ không, tôi sẽ giao ra!
- Tôi biết là cậu sẽ không, bởi vì cậu chính là Hứa Nhạc!
Dịch Tổng Tư Lệnh dùng một loại động tác như là tiền bối an ủi vãn bối vậy, vỗ vỗ nhẹ bả vai của hắn mấy cái, sau đó thoáng tạm dừng lại một chút, mới nói tiếp:
- Hùng Lâm Tuyền lập tức có thể tha bổng vô tội, nhưng mà… Bạch Ngọc Lan thì lại không thể. Bên phía Tòa án Quân sự đã đưa ra phán xét cuối cùng rồi, cả cậu lẫn tôi cũng đều không có quyền lực để mà thay đổi kết quả này.
- Cảm tạ ngài ngày đó đã hạ lệnh tạm dừng việc xử bắn. Tôi hy vọng ngài có thể cho tôi thêm vài ngày thời gian nữa. Dù sao hắn cũng là binh lính thuộc hạ của tôi, tôi nghĩ muốn tìm một chút biện pháp.
Hứa Nhạc vẫn là vô cùng nghiêm túc trả lời.
- Hứa Nhạc, tôi phải cảnh cáo trước cậu một tiếng.
Dịch Tổng Tư Lệnh thân là một trong những vị đại lão cao nhất bên trong Quân đội Liên Bang, phi thường rõ ràng cái gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi ở trước mặt này đã từng ở bên trong Liên Bang làm ra những chuyện tình kinh hãi thế tục như thế nào rồi. Ông ta lập tức nghiêm nghị nói nhanh:
- Nơi này là căn cứ quân sự tiền tuyến, là Quân đội, chứ cũng không phải là Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng không phải là Hổ Sơn Đạo, lại càng cũng không phải là tòa đại lâu Cơ Kim Hội tại Hoàn Sơn Tứ Châu tinh cầu S2, nếu như cậu dám ngang nhiên cãi lại quân lệnh, thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!
Hứa Nhạc trầm mặc gật gật đầu một cái, đứng thẳng người dậy, tiến hành một cái động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang, sau đó cầm lấy cái mũ quân dụng đã vô cùng nhăn nhúm, xoay người rời đi.
- Nếu như cậu có được lệnh đặc xá của Tổng Thống tiên sinh… Thì cậu cũng cần phải có được một cái gật đầu của Đỗ Thiếu Khanh cùng với của Sư đoàn Thiết giáp 7 trước mới được!
Dịch Tổng Tư Lệnh cúi đầu cầm tách trà trên bàn hớp lấy một hớp, tựa như vô cùng tùy tiện nói thêm một câu.
Hứa Nhạc lúc này đang hướng về phía ngoài cửa mà đi đến, nghe thấy câu nói này, khóe môi chợt nhếch lên một chút, nở nụ cười nhàn nhạt.
Cái kế hoạch quân sự tiến công về phía tinh hệ X3 lúc trước đã bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, cho nên cần phải tiến hành an bài chi tiết lại từ đầu. Cho nên đám quân nhân sĩ quan binh lính bên trong căn cứ quân sự tiền tuyến này lại nghênh đón tiếp một đoạn thời gian cuộc sống buồn tẻ chờ đợi chiến đấu không ngắn. Nhưng mà đối với rất nhiều người mà nói, một đoạn thời gian gián đoạn chiến đấu này khẳng định sẽ không một chút buồn tẻ. Bởi vì tất cả mọi người đều kết luận rằng, khẳng định sắp sửa sẽ có một màn tuồng hay lập tức diễn ra.
Thế nhưng đối với những thành viên của Tiểu đội 7 cũ đã phân bố đến rất nhiều các chi bộ đội chiến đấu khác nhau mà nói, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không có tâm tư để mà chờ đợi chứng kiến một màn kịch hay này diễn ra. Sau khi cảm giác hân hoan, hưng phấn, mừng rỡ, kích động đến rơi lệ bởi vì một màn trở lại thần kỳ của Lão Đại, lại đối diện với viễn cảnh tuyệt lộ Lão Bạch sắp sửa bị xử bắn khiến cho bọn họ càng sầu lo sâu sắc hơn rất nhiều lần nữa. Vô số các loại cảm xúc thể hiện ra khó có thể nói nên lời.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 lặng lẽ mong chờ kia, lúc này mới chợt phát hiện ra, cái vị Lão Đại gặp núi phá núi, gặp sông lấp sông ở trong lòng bọn họ kia, một khi đối mặt với quân kỷ sâm nghiêm cùng với phán quyết cuối cùng của Tòa án Quân sự, hai cái tồn tại khủng bố nhất của Quân đội Liên Bang, hóa ra cũng không thể một phen bưng lên khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm, quét ngang một đường liền thông suốt hết mọi việc được!
- Bằng vào những công lao hãn mã mà Lão Đại đã từng lập được, hướng về phía Tổng Thống tiên sinh xin một cái lệnh đặc xá cũng không phải là vấn đề gì khó khăn…
Cố Tích Phong dùng mười đầu ngón tay có chút thô béo của chính mình bưng lên ly rượu đỏ, khẽ nhíu mày phân tích một chút:
- Quan trọng nhất chính là thái độ của Sư đoàn Thiết giáp 7 cùng với Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh bên kia mà thôi. Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh nhận được sự tính nhiệm sâu sắc của Tổng Thống tiên sinh cùng với bên phía Nghị Viện, uy tín cực cao, nếu như ông ta không chịu gật đầu…
Hứa Nhạc đem ly rượu đỏ đang cầm trong tay nhẹ nhàng đặt lên trên mặt bàn thoáng trầm mặc một lát sau, âm trầm nói:
- Tôi sẽ khiến hắn gật đầu!
Chương 075: Một cái gật đầu (Trung)
Hùng Lâm Tuyền hiện tại đã được thả ra khỏi nhà giam quân sự. Cái gã hán tử thô to khôi ngô hùng vĩ này, mãi vẫn luôn thành thành thật thật ngồi xổm ngay bên cạnh Hứa Nhạc, từng ngụm từng ngụm to mà uống rượu. Bên cạnh cái đùi so với một gốc cổ thụ còn thô to của hắn đang gác một khẩu Cơ pháo mà nòng súng so với cái đùi thô của hắn lại còn thô to hơn rất nhiều. Hắn nghe được Lão Đại nói ra một câu nói nhìn qua cũng không mấy thú vị, nhưng trên thực tế lại tràn ngập ý tứ hàm xúc mạnh mẽ cường hãn. Ánh mắt của hắn nhất thời sáng rực lên một chút, phảng phất như nhớ lại tình huống tại khu căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng trên tinh cầu S1 ba năm về trước.
Đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 đã từng tận mắt chứng kiến chuyện kia thì hiểu ý nở nụ cười khoái trá, nâng chén cụng nhau một cái. Còn đám đội viên mới, vừa mới nhập bọn tại Đại khu Tây Lâm, mặc dù cũng không hiểu rõ ràng đám đội viên cũ kia đang cười là vì cái gì, nhưng mà từ trong câu nói của Lão Đại có thể nghe ra một sự tin tưởng mạnh mẽ kiên cường, tâm tình cũng vì đó mà buông lỏng lại một chút.
Buổi tụ hội của Tiểu đội 7 đến thời điểm này rốt cuộc cũng quay trở về chủ đề chính của nó, chính là vì muốn hoan nghênh cái vị Lão Đại của bọn họ, gã nam nhân trẻ tuổi có cặp mắt ti hi nhưng tính tình thì lại thối tha giống hệt như một tảng đá ở trong WC lâu năm kia đã quay trở về…
Đám đội viên Tiểu đội 7 cả cũ lẫn mới dựa theo thói quen mặt mang theo vẻ nịnh nọt, từng người từng người một tiến lên kính rượu. Hứa Nhạc cứ từng chén từng chén một uống cạn, trên mặt nở nụ cười sảng khoái, thế nhưng tâm tình lại càng ngày càng ngày trầm trọng hơn rất nhiều. Tất cả các đội viên cũng đến kính rượu, hắn lại một phen gõ nhẹ lên đầu của mỗi tên gia hỏa một lần, lại như thế nào cũng không giống như là trừng phạt.
Đám đội viên cũ gia nhập sớm nhất kia vốn dĩ có hơn mười người, hiện tại ngày hôm nay cũng chỉ còn lại có bảy người. Gã lưu manh Lan Hiểu Long đã bị điều đi lên Chiến hạm Chỉ huy rồi, hôm nay cũng không có mặt, còn những người còn lại thì đều đã chết. Rồi sau đó thì lại đến đám đội viên mới, con ông cháu cha quần là áo lụa bối cảnh không hề tầm thường… Bọn chúng hóa ra cũng hy sinh nhiều đến như vậy.
Quả thật là một hồi say lúy túy.
Bởi vì trong lòng có chuyện lo lắng, cho nên Hứa Nhạc cũng tỉnh rượu lại rất nhanh. Sau khi hắn tỉnh lại, đại bộ phận những gã đội viên của Tiểu đội 7 cũng đều đã quay trở lại doanh trại của đơn vị chính mình hết cả rồi. Bởi vì sự trở về thần kỳ của Hứa Nhạc, cho nên những thượng cấp của bọn họ cũng đều đặc cách, cho phép bọn họ đến đây uống một chén, thế nhưng lại cũng không có biện pháp ở lại đây suốt buổi được. Bên trong gian phòng vô cùng yên lặng này cũng chỉ còn lại có Hùng Lâm Tuyền, Cố Tích Phong, Hầu Hiển Đông cùng với hơn mười gã đội viên nữa. Mấy cái gã đội viên này cũng chính là thành viên của tiểu tổ độc lập trong Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, trực thuộc quyền quản lý trực tiếp của Hứa Nhạc trước khi hắn chạy tới Đế Quốc.
- Cậu như thế nào còn chưa có chịu quay trở về quân doanh của mình? Cẩn thận coi chừng Sư Đoàn trưởng đá chết cậu đó!
Hứa Nhạc đón lấy bình nước mà tên tiểu tử Đạt Văn Tây đưa qua, một hơi uống cạn sạch, sau đó nhìn Cố Tích Phong, mỉm cười nói.
- Chủ quản trực tiếp của tôi chính là Lâm Ái. Hắn biết tôi hiện tại đang ở chỗ nào rồi, nào dám phóng cái rắm gì chứ? Đúng rồi, Lão Đại, Đại Đội trưởng Hách Lôi cùng với đám người Hoa Tiểu Ty bọn họ nhờ tôi nhắn lại cậu, bọn họ nói muốn giữa trưa ngày mai tìm cậu uống một trận đó.
Đồng tử trong mắt của Cố Tích Phong đảo nhanh liên hồi, miệng thì nói lại lời nhắn mà gã chủ quản trực tiếp của hắn nhờ hắn nhắn cho Hứa Nhạc, còn bàn tay thì lại thò vào trong túi quần, lấy ra một con chíp vi mạch nho nhỏ, có chút quỷ dị, lén lén lút lút nhét vào trong tay của Hứa Nhạc.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn, đám đội viên của Tiểu đội 7 đã phản ứng lại cực kỳ nhanh. Lập tức liền có hai gã đội viên phóng ra canh gác trước cửa, còn Hầu Hiển Đông thì lại ngay lập tức khởi động thiết bị chống nghe lén bên trong gian phòng.
- Đây là tất cả những mệnh lệnh phòng ngự tại Khu Nam của Pháp Già Nhĩ của Doanh đoàn I Sư đoàn Thiết giáp 7. Ngay cả văn bản mệnh lệnh điều phối quân lực phòng ngự trong hồi tập kích vào nửa tháng trước cũng có ở trong này.
Cố Tích Phong hạ thấp thanh âm, nói:
- Thời điểm mà Tòa án Quân sự thẩm tra xử lý án tình của Lão Bạch, cũng đã từng một phen đem cái văn bản mệnh lệnh này điều ra. Cũng ngay trong ngày hôm đó, tôi đã tìm cách xâm nhập vào hệ thống dữ liệu trung tâm, sao chép ra một bản lưu lại trong này.
- Cái văn bản mệnh lệnh này có vấn đề gì à?
Hứa Nhạc rất rõ ràng cái tên gia hỏa Cố Tích Phong này ở trên phương diện số liệu máy tính thì năng lực hơn xa chính mình, nhìn thấy hắn ra vẻ nghiêm túc đến như thế, liền nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ Đông Phương Phái thật sự dám cố ý làm trái quân lệnh sao?
- Dù sao thì bên phía Tòa án Quân sự cũng không có điều tra ra vấn đề gì cả.
Cố Tích Phong nói.
Hùng Lâm Tuyền nghe thấy vậy thì tức giận, hạ giọng quát:
- Vậy mày con mẹ nó còn làm gì nghiêm túc như vậy chứ?
- Nhưng mà tôi hoài nghi cái văn bản mệnh lệnh này đã có người tiến hành sửa chữa qua. Cho dù Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7 có cố tình thả cho đám người Đế Quốc kia chạy vào đi chăng nữa, chúng ta cũng không có chứng cứ để kháng án.
- Muốn sửa chữa văn bản mệnh lệnh cần phải có quyền hạn rất cao!
- Hiện tại tôi đã lấy về mã số cùng với nội dung của văn bản mệnh lệnh này…
Cố Tích Phong nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Lão Đại, chỉ cần cậu có thể để cho bên phía Cục Hiến Chương bên kia ra mặt điều tra lại một chút, khẳng định là có thể điều tra ra được có phải đã có người nào đó động tay động chân vào hay không.
Hứa Nhạc cũng không biết cái tên gia hỏa Cố Tích Phong này, mặc dù chỉ sống thông minh cao lên đến 230, thế nhưng không biết lại vì cái gì mà thi hai ba lần mãi vẫn không đậu vào được Học viện Quân sự I, có phải đã đoán ra được chút sự tình gì đó hay không. Sau khi hắn thoáng lặng lẽ suy nghĩ một chút, giương mắt nhìn con chíp vi mạch nhỏ trong tay mình, ngược lại nhìn Hùng Lâm Tuyền, nói:
- Một phen đem toàn bộ tình huống bị tập kích ngày hôm đó kể lại chi tiết cho tôi nghe một chút.
- Tình hình ngay lúc đó chính là như vậy…
Thanh âm của Hùng Lâm Tuyền trầm trọng nói:
- Sư đoàn Thiết giáp 7 hoàn toàn có thể nói là cái chi Đại đội binh lính Đế Quốc còn sót lại kia cùng với đầu Robot Lang Nha đó chính là lợi dụng một lỗ hổng trong bố phòng của bọn họ mà xâm nhập vào. Chúng ta căn bản không có chứng cứ gì cả.
- Lão Đại… Quan trọng nhất là, theo như tôi nghĩ, Đông Phương Phái hẳn cũng không có lá gan lớn đến như vậy. Cái lão Băng Tuyết Nhân Yêu kia tuy rằng rất ghê tởm, thế nhưng hắn cũng không phải là loại người như thế này.
Trong toàn bộ Liên Bang này, kẻ dám dùng từ Băng Tuyết Nhân Yêu này để xưng hô Đỗ Thiếu Khanh, cũng chỉ có đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới mà thôi.
- Nhưng mà Lão Bạch vẫn mãi kiên trì cho rằng chuyện tình này có vấn đề gì đó. Tuy rằng cũng không có chứng cứ rõ ràng, nhưng mà tôi tin tưởng vào trực giá trên chiến trường của Lão Bạch.
Hầu Hiển Đông khẽ nhíu mày, nói.
- Tôi cũng tin tưởng như vậy!
Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào con chíp vi mạch trong lòng bàn tay của mình, nhẹ giọng nói.
Cửa phòng đột nhiên bị nhẹ nhàng gõ lên mấy cái. Mở cửa đi vào chính là một gã quân nhân sĩ quan thanh niên mặc dù đã gia nhập lên chiến trường tiền tuyến, thế nhưng lại vẫn như cũ quân trang chỉnh tề, nụ cười điềm tĩnh, gương mặt ôn nhuận như ngọc. Gã quân nhân sĩ quan này năm xưa chính là sinh viên tốt nghiệp thủ khoa tại Khoa Điều khiển Robot tại Học Viện Quân Sự I, trong kỳ thi khảo hạch thôi diễn chiến thuật toàn quân, thành tích đạt được cũng chỉ có vẻn vẹn thua mỗi Thai Chi Nguyên mà thôi, ở bên trong căn cứ huấn luyện sĩ quan của Bộ Quốc Phòng đã từng suất lĩnh đám học viên quân nhân sĩ quan tiến hành chống cự Cận Vệ Doanh của Sư đoàn Thiết giáp 7, chính là gã quân nhân sĩ quan Tây Lâm Chu Ngọc. Ngày hôm nay hắn mặc dù đã là một trong những nhân vật quan trọng của Bộ Thanh Mưu Sư Bộ Sư đoàn Thiết giáp 7, nhưng mà bất luận như thế nào đi chăng nữa, năm xưa lúc còn ở trong Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, hắn cũng từng là trợ thủ của Hứa Nhạc, ở trong khu căn cứ huấn luyện sĩ quan cao cấp của Bộ Quốc Phòng, hắn đã từng là học sinh của Hứa Nhạc.
- Lúc còn ở bên Đế Quốc tôi cũng đã từng hút thuốc của Đế Quốc rồi, vấn đề chính là nó cũng không có dư vị cay nồng mạnh mẽ thuần hậu như là Ba số 7 của chúng ta.
Hứa Nhạc tựa người trên giường, lặng lẽ hít sâu một ngụm khói thuốc, mỉm cười nhàn nhạt nhìn Chu Ngọc, nói:
- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh thưởng thức cậu, cậu cũng không cần có bất cứ áp lực gì cả. Tôi chỉ là lắng là không biết cái vị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia có thể nào tức giận hay không mà thôi.
- Tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, làm sao giống được như anh chứ. Đời nào đến phiên tôi có tư cách để cho phu nhân tức giận?
Chu Ngọc đứng dựa lưng vào vách tường, cúi đầu, khẽ nhếch miệng chậm rãi hút thuốc, có chút gian nan cười khổ, nói:
- Kỳ thật anh cũng nên biết rất rõ ràng, cuộc sống của con người sau khi gia nhập lên chiến trường cùng với cuộc sống lúc còn ở trong Liên Bang thì hoàn toàn không giống nhau. Tuy rằng lúc còn ở trong Cơ Kim Hội Tu Thúc cùng với lúc ở trong Học viện Quân sự I, tôi cũng đã từng cùng bọn họ ký kết hiệp nghị, nhưng mà sau mày mỗi ngày đều vội vội vàng vàng chạy theo Sư Đoàn trưởng học hoạch định kế hoạch, thôi diễn chiến thuật này nọ, làm gì có thể dự đoán nổi những chuyện này chứ?
Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu, điếu thuốc lá ở trên môi của hắn cũng khẽ nhúc nhích một chút, làm rơi xuống một chút tro bụi màu xám nhàn nhạt.
- Nếu như anh muốn để cho Sư Đoàn trưởng đồng ý đặc xá cho Bạch Ngọc Lan, ít nhất anh cũng phải chú ý một chút ngôn ngữ của mình mới được.
Chu Ngọc hít thật sâu một hơi khói thuốc lá, đem tàn thuốc ném xuống mặt đất, dùng mũi giày dí dí lên cho tắt hẳn, ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc, nói:
- Tôi thật sự không biết là vì cái gì, anh bình thường ở trước mặt của chúng ta, ở bất luận trước mặt của kẻ nào cũng vậy, đều là ôn hòa bình tĩnh như vậy, vì cái gì lại trước mặt Sư Đoàn trưởng lại có vẻ đặc biệt kiêu ngạo mạnh mẽ như vậy?
Hứa Nhạc lấy tay kẹp điếu thuốc lá trên môi xuống, gác một bên thành giường, suy nghĩ một chút, mỉm cười nói:
- Cái tính tình thúi này của tôi anh cũng không phải không biết. Cứ mỗi lần tôi nhìn thấy cái gương mặt lạnh lùng của Sư Đoàn trưởng các người kia, tôi liền thấy đau đầu. Vì cái gì lại thích gây cho người ta áp lực như thế chứ? Tôi sẽ phản kích lại ngay. Chỉ là phản xạ theo bản năng, phản xạ theo bản năng mà thôi…
- Anh cũng không nên quên, Sư Đoàn trưởng của chúng ta là người như thế nào. Cả đời này hắn xem trọng nhất chính là quy tắc cùng với quân kỷ. Nếu như có người nào đó muốn dùng sức mạnh để áp lực, bức bách hắn từ bỏ những nguyên tắc cuộc sống nào đó của ông ta, ông ta sẽ lại phản kích phi thường mãnh liệt hơn nữa.
Thời điểm nói ra những lời nói này, Chu Ngọc thật sự không biết rằng vào thời điểm một năm trước đây, vào một ngày mưa nào đó tại Đặc khu Thủ Đô, vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đã từng tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc suốt nửa đời người, cũng đã phải bi ai buông tha lý tưởng cuộc đời mình một lần vì cái gì đó.
- Vậy vì sao vị lão đầu hổ quá cố kia đã đè nén hắn nửa đời người, tôi cũng không nhìn thấy hắn phản kích như thế nào cả?
Hứa Nhạc nhìn những làn khói thuốc mỏng manh đang chậm rãi bay lên trước mặt mình, đột nhiên chợt nhớ tới cái gã nam nhân trung niên mà rất lâu rồi mình cũng không có nghĩ đến kia.
- Nhưng mà vấn đề chính là bên trong Liên Bang cũng chỉ có một vị Chung Sấu Hổ mà thôi, mà hiện tại thì ông ta cũng đã chết rồi.
- Cho nên hiện tại cũng không có ai có thể ngăn cản được vị Sư Đoàn trưởng kia của các anh sao?
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, hỏi.
- Anh biết là tôi cũng không phải là có ý tứ này mà.
Chu Ngọc thoáng trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói:
- Cục diện hiện tại cùng với trước kia đã không giống nhau nữa rồi. Từ sau khi anh mất tích bên Đế Quốc, tổng thể biên chế của Sư đoàn Thiết giáp 7 đã mở rộng lên đến hơn vốn vạn binh lính, hơn sáu trăm đầu Robot MX… Lực lượng mạnh mẽ hơn bất cứ một chi bộ đội tác chiến nào. Trong thời gian hơn một năm gần đây, Tổng Thống, Nghị Viện, Bộ Quốc Phòng, các đại Quân khu cũng đều vô cùng tín nhiệm Sư Đoàn trưởng. Còn về phần cảm giác của dân chúng Liên Bang đối với ông ấy cùng với Sư đoàn Thiết giáp, càng có thể sử dụng hai chữ kính yêu để mà hình dung…
Hắn khẽ cười khổ, nói:
- Tuy rằng Sư Đoàn trưởng phi thường ghét cay ghét đắng cái loại bầu không khí như thế này, nhưng đây lại là sự thật!
- Anh hùng Liên Bang, thần tượng trong Quân đội Liên Bang…
Hứa Nhạc chậm rãi nói:
- Tin tôi đi, tôi cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 vô cùng quen thuộc với mấy cái từ ngữ như thế này…
- Không đâu! Địa vị hiện tại của Sư đoàn Thiết giáp 7, chính là dựa vào tài chỉ huy quân sự của Sư Đoàn trưởng, cùng với tính mạng của viết bao nhiêu binh lính, cộng với vô số những chiến tích chói mắt mà kiếm ra được.
Chu Ngọc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, nghiêm túc nói:
- Hiện tại duy nhất có thể có một chút cạnh tranh với Sư đoàn Thiết giáp 7 của chúng ta, cũng chỉ có mình Sư đoàn Thiết giáp 17 mới của các anh mà thôi, nhưng mà bởi vì Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải không nỡ để cho binh lính hy sinh quá nhiều, cho nên chiến tích còn xa lắm mới bằng được Sư đoàn Thiết giáp 7 chúng ta.
- Cũng là Sư Đoàn trưởng anh minh!
Chu Ngọc có chút thống khổ đưa tay lên xoa xoa thái dương, nói:
- Nói như vầy đi, Lão Bạch dám một phen cắt đi lỗ tai của Đông Phương Phái, nhưng mà anh thử đi hỏi hắn xem, hắn có dám làm bất cứ cái gì với Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh hay không? Ở trên toàn bộ thế giới này, hiện tại cũng chỉ có mỗi mình anh là dám làm gì thôi. Nhưng mà anh ngàn vạn lần cũng không được xúc động hành sự lỗ mãng!
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới đem điếu thuốc lá cẩn cẩn thận thận dập tắt, cuối cùng bỗng nhiên xoay người rời khỏi giường.
Chu Ngọc bị hành động của hắn dọa cho thất kinh, hỏi:
- Anh muốn làm gì đó?
- Tôi muốn đi gặp Đỗ Thiếu Khanh!
Sư đoàn Thiết giáp 7 từ trước đến giờ vẫn luôn luôn nổi danh với quân kỷ nghiêm minh. Cận Vệ Doanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 lại được xưng tụng là chi bộ đội cho dù sông băng có đổ xuống ngay bên cạnh, mặt cũng không hề biến sắc, là những kẻ duy nhất có thể chân chính làm được chuyện không thèm để ý đến lưu lăng. Nhưng mà chỉ cần Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh phất tay một cái, bọn họ liền không một chút do dự, toàn thể hướng về phía bên trong lưu lăng khủng bố mà nhảy thẳng vào, tuyệt đối không để ý đến sinh tử.
Thế nhưng thậm chí ngay cả một chi bộ đội tràn ngập khí tức thiết huyết hung sát lãnh lệ như thế này, đột nhiên bọn họ nhìn thấy thân ảnh vị Thượng Tá Hứa Nhạc, trên người là một bộ quân trang mới tinh, hơi thở vẫn còn có chút mùi rượu nhàn nhạt chợt xuất hiện ngay phía trước đại môn quân doanh, biểu tình trên mặt bọn họ cũng nhịn không được trở nên có chút phức tạp cùng với vô cùng quái dị.
Tuy nói rằng cái biểu tình khẽ biến kia liền chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại sự lạnh lùng giống hệt như mặt sông băng ngàn năm, nhưng mà một khi đã thấy Hứa Nhạc đên đây, đối với đám quân nhân sĩ quan binh lính Sư đoàn Thiết giáp 7 mà nói, bên trong tâm lý cũng tạo thành một sự đả kích nhàn nhạt. Đại khái là bởi vì cái gã quân nhân sĩ quan Thượng Tá ở trước mặt này nhìn qua cực kỳ bình thường, thế nhưng lại chính là nhân vật duy nhất bên trong cả Liên Bang này có thể khiến cho vị Sư Đoàn trưởng vô cùng đáng tôn kính của bọn họ không có biện pháp nào phẫn nộ được. Hơn người người này năm xưa từng ở trên tinh cầu 5460 vì Sư đoàn Thiết giáp 7 bọn họ cung cấp sự trợ giúp vô cùng quý giá.
Vẻ mặt Tây Môn Cẩn không một chút biểu tình dẫn đường cho Hứa Nhạc đi vào.
Bên trong gian văn phòng hơi có chút u ám. Trên tường là một bức bản đồ điện tử mô hình chiến trường vô cùng chi tiết cùng với to lớn. Vị danh tướng của Liên Bang kia lúc này đang chắp tay ở sau lưng, thân hình hơi nghiêng, vô cùng chăm chú ngiêng cứu mỗi một chi tiết nhỏ bên trên tấm bản đồ điện tử mô hình kia. Bên trong những tia ánh sáng không ngừng biến ảo, có thể nhìn thấy hai bờ vai thẳng tắp như là đao bổ ra, trên hai mảnh tóc mai vô cùng chỉnh tề được chiếc mũ quân dụng đè nặng kia, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài sợi tóc hoa râm.
- Mời ngồi!
- Xin mời dùng trà!
- Là loại trà hoa lài bình thường thôi!
- Là trà do ta pha!
Đỗ Thiếu Khanh cũng không có quay người lại, thanh âm vẫn như cũ là một loại bình tĩnh lạnh lùng như vậy. Nhưng mà những lời ông ta nói ra lại khiến cho tất cả những người vừa mới đi vào trong phòng kia cảm thấy vô cùng khiếp sợ, không nói nên lời. Tây Môn Cẩn nhìn chằm chằm về phía tách trà vẫn còn đang bốc khói nghi ngút trên mặt bàn kia, cặp mày nhíu lại, thầm nghĩ:
- Cả cuộc đời này, từ lúc nào mà Sư Đoàn trưởng lại đối với một gã quân nhân sĩ quan thuộc cấp nói qua một chữ ‘xin mời’ như thế? Cả cuộc đời này của Sư Đoàn trưởng, từ khi nào đã đích thân pha trà mời người khác uống bao giờ?
- Ngay cả Tổng Thống tiên sinh cũng còn chưa được uống qua trà do Sư Đoàn trưởng pha!