Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Già Thiên Chương 165: Bão Táp (thượng Trung)

Chương trước: Chương 164: Đăng Lâm Bỉ Ngạn



Dịch và biên tập: Zeroman

Nguồn: tangthuvien.com

Phía trên hư không Khổ Hải là một bầu trời màu xanh, thâm thúy mà xa xưa. Diệp Phàm nhìn một hồi nhưng không thể nhìn ra điều gì khác lạ, không cách nào đoán được.

Trong Khổ Hải có một buội sen màu xanh tỏa sức sống tràn trề, diễn sinh thành một thế giới sinh động. Chung quanh nó có sương mù màu xám lượn lờ, thần bí mông lung.

Lúc này Diệp Phàm đã bình tĩnh lại, trong lòng có một cảm giác kỳ diệu, hắn đang dùng tâm cảm nhận nó. Buội sen màu xanh này vừa phá nước mà ra, vẻn vẹn chỉ có ba phiến màu xanh, tản phát khí tức tự nhiên, giống như nó xuất hiện ngay trong thời điểm trời đất vừa được hình thành vậy.

Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sanh vạn vật! Thật là kỳ diệu!

- Hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh, vạn vật chi tông, tượng đế chi tiê (1)

Bỗng nhiên Diệp Phàm nghĩ tới mây câu nói trong sách cổ.

Buội sen màu xanh mày hợp nhất với Luân Hải, tạo thành một loại thần vận kỳ dị, thâm sâu không lường được. Nó an tĩnh xuất hiện ở giữa biển rộng, tựa như mãi mãi trường tồn không mất.

Sau khi Diệp Phàm qua sông Khổ Hải, đăng lâm Bỉ Ngạn, thì Luân Hải đã bắt đầu diễn biến, huyền ảo khó hiểu không thể nói rõ.

Tiểu đỉnh cao chưa tới một tấc ở dưới vòm trời, buội sen màu xanh khẽ di động trên biển rộng màu vàng, cả hai hợp lại càng làm cho cảnh tượng trong Khổ Hải Diệp Phàm thật kỳ diệu.

Diệp Phàm khẽ động trong lòng, hiện giờ hắn đã là tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, thực lực tăng lên rất nhiều. Hắn muốn thử tế đỉnh ra.

Xoẹt!

Đỉnh hiện ra bên ngoài cơ thể, trầm tĩnh không một tiếng động. Nó vừa xuất hiện trước người, Diệp Phàm liền có cảm giác lưng đang gánh một ngọn núi lớn, nhưng lần này có thể khu sử rồi.

Ầm!

Tiểu đỉnh không tản phát ánh sáng ngất trời, trực tiếp bay về một nơi cách đó không xa rồi đánh mạnh vào một tảng đá lớn cao gần mười thước. Ngay lập tức bụi bay đầy trời, tảng đá lớn không còn nữa.

Nó lại nhẹ nhàng chấn động, cả một khu vực nham thạch cùng với mấy khối đá lớn chung quanh đều nát bấy trở thành bụi bậm! Uy lực tiểu đỉnh thật kinh khủng!

Nhưng mà thân thể Diệp Phàm cũng khẽ run lên một cái. Tiểu đỉnh này còn chưa diễn sinh đạo văn mà đã cường đại như vậy rồi, thể chất hắn mạnh mẽ như thế, nhưng khi nãy cũng bị nó rút đi một phần ba lực lượng.

Nói cách khác, hiện giờ hắn chỉ có thể tế đỉnh ra ba lần. Tuy uy lực tiểu đỉnh cường đại, nhưng hắn lại không thể khu sử thuận tiện như tay mình, điều này làm hắn hơi khó chịu.

Đỉnh lơ lửng ở trên bầu trời tựa như một cái động không đáy, dường như có thể thôn thiên. Toàn bộ các nham thạch, hay các tảng đá lớn phía trước đều bị nó thu vào bên trong.

Diệp Phàm thu hồi đỉnh lại rồi nhìn vào trong, chỉ thấy toàn bộ các tảng đá được nó thu vào bên trong đều bị chấn thành phấn vụn. Sau đó có một làn gió nhẹ thổi qua, bụi bay rời đi, chỉ còn những hạt bụi nhỏ tinh khiết.

Mặc dù thần lực bị tiêu hao rất nhiều, nhưng Diệp Phàm vô cùng hài lòng, tiểu đỉnh này làm hắn rất thích, uy thế vô cùng cường đại. Đỉnh lại lặng yên trở về trong Luân Hải của hắn.

Hiện giờ đỉnh đã được luyện thành, cảnh giới lại đạt tới Bỉ Ngạn, lòng tin Diệp Phàm tăng lên rất nhiều. Hắn ở đây tu hành đã hơn mấy tháng rồi, hắn rất muốn biết tình hình ở bên ngoài bây giờ như thế nào.

- Không biết người Cơ gia đã rời đi hay chưa...

Sau khi khôi phục thần lực xong, Diệp Phàm bước ra ngoài.

Ở ngoài Hỏa vực là một khu vực đất cằn sỏi đá mênh mông bát ngát, không có gì để làm ở đây cả. Đệ tử Cơ gia đã sớm rời đi từ nửa năm trước.

- Như vậy cũng tốt, cứ để bọn hắn cho rằng ta đã chết đi, lúc ấy lại cho bọn hắn một sự kinh hỉ!

Diệp Phàm trở lại Hỏa vực, hắn chuẩn bị đi tới tầng thứ bảy sương mù năm màu để tinh luyện đỉnh của mình, giúp nó trở nên cô đọng hơn.

Sương mù năm màu còn kinh khủng hơn tử khí rất nhiều, còn chưa tiến vào, Diệp Phàm đã thấy sức nóng khủng khiếp lan tỏa đến, điều này lắm hắn cả kinh. Hắn làm được như vậy là nhờ đã cầm hạt Bồ Đề trong tay, nếu như không có nó, sợ rằng hắn không thể đến gần được.

- Ta có thể khống chế ngọn lửa cường đại như vậy sao?

Diệp Phàm tự hỏi mình.

Hắn cẩn thận hấp thu một tia sương mù năm màu, nhất thời có những tiếng xoẹt xoẹt vang lên, thần lực đã bị ngọn lửa đó thiêu cháy sạch sẽ.

Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, ngọn lửa này quá cường đại. Nó có thể thiêu chết cả một đại nhân vật, những tro bụi hình người trên mặt đất đã chứng minh hết thảy. Làm thế nào mới hấp thu nó một cách an toàn rồi đưa đến Luân Hải để rèn luyện đỉnh đây? Hắn không có phương pháp xử lý tốt.

Trong mấy ngày kế tiếp, hắn luôn cố gắng tìm ra một phương pháp ổn thỏa để thực hiện công việc của mình.

Bỗng nhiên hắn nghe được tiếng vang kỳ dị từ bên ngoài truyền vào, nếu không phải thần thức hắn rất cường đại, sợ rằng đã không thể cảm ứng được.

- Chẳng lẽ có người đến?

Diệp Phàm cẩn thận bước ra bên ngoài.

Minh hỏa màu đen trong tầng thứ tư Hỏa vực đang nhảy lên, một người nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn không nhúc nhích. Trên đỉnh đầu của hắn có một tháp cổ cao khoảng nửa đầu người chậm rãi di động.

Ngọn lửa màu đen lóng lánh không ngừng chuyển động xung quanh thân tháp, làm cho nó phát ra âm thanh leng keng rồi từ từ biến hình.

- Tại sao hắn lại luyện khí bên ngoài cơ thể, nếu không coi trọng vũ khí mình như thế, cần gì phải đến Hỏa vực này?

Diệp Phàm không hiểu người này đang làm gì.

Ngay lúc này, đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy cái tháp cổ kia.

Ngọn tháp cổ năm tầng này có màu bạc, mặc dù có chút ánh sáng nhưng vẫn có dấu vết cũ kỹ, gây cho người ta cảm giác cổ xưa dạt dào.

- Người trung niên mặc áo đen!

Thoáng cái Diệp Phàm nghĩ tới đám người đã từng truy sát hắn và Cơ Tử Nguyệt, đó là một tu sĩ trung niên mặc áo đen, tay cầm tháp cổ năm tầng, đám người đó suýt nữa đã giết chết hắn và Cơ Tử Nguyệt.

Lúc này người nam tử đó vẫn mặc áo đen, lẳng lặng ngồi xếp bằng. Tháp cổ màu bạc trên đỉnh đầu hắn không ngừng biến hình, hình như hắn đang muốn tế luyện nó lại.

- Tháp cổ năm tầng này cũng được xem là một vũ khí cường đại, nhưng hắn lại muốn tế luyện nó lần nữa...

Khi thấy bên trong tháp cổ có một luồng khí mẹ vạn vật tràn ra, Diệp Phàm càng tin chắc người này chính là nam tử mặc áo đen kia. Tuy ngày đó không nhìn thấy hình dáng, nhưng tòa tháp cổ này chính là minh chứng chính xác nhất.

- Hắn sợ người bên Cơ gia truy tìm đến, nên muốn xóa dấu vết đi!

Diệp Phàm muốn biết lai lịch thật sự người này, những kẻ thù âm thầm trong bóng tối như vậy rất nguy hiểm.

- Hình như hắn cũng không để ý đến vũ khí này lắm, có lẽ đúng như những gì Cơ Tử Nguyệt đã nói, người này chỉ là một khôi lỗi bị khống chế.

Diệp Phàm chú ý quan sát, cảm thấy người này quả thật hơi khô khan, ngồi yên ở đó như một bức tượng gỗ vậy.

- Nếu như ta muốn bắt hắn thì phải chuẩn bị cẩn thận!

Hắn khẽ suy nghĩ. Tu vi người này rất cao, tuyệt đối hơn một tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn như hắn, tối thiểu cũng là tu sĩ cảnh giới Đạo Cung.

- Cần phải cẩn thận mới được, nếu như không giết được hắn mà hành tung ta bị lộ, lúc đó đúng là tai họa ngập đầu!

Diệp Phàm yên lặng trở về tầng thứ sáu Hỏa vực, sau đó nhanh chóng tế đỉnh ra, tiểu đỉnh liền điên cuồng hấp thu một lượng lớn tử hỏa. Sau đó hắn vội vàng ngồi xuống khôi phục thần lực lại.

Nửa giờ đồng hồ sau hắn lại quay trở về tầng thứ tư Hỏa vực - Minh hỏa, lẳng lặng chờ đợi.

Hai canh giờ sau, người mặc áo đen kia đã hoàn toàn khai mở được tháp cổ, một lần nữa định hình lại, từ từ diễn sinh thành một cái chuông. Ngay vào lúc quan trọng nhất là chuông bạc sắp thành hình, rốt cuộc Diệp Phàm đã xuất thủ.

Lúc này tinh thần người mặc áo đen đang tập trung cao độ, toàn bộ tâm thần đều đắm chìm trên chuông bạc, tiến hành lần trui luyện cuối cùng.

Đỉnh không một tiếng động áp tới, một lượng lớn tử khí phô thiên cái địa tỏa ra, thiêu đốt dữ dội!

Ngọn lửa này có thể thiêu cháy cả các đại nhân vật, chứ đừng nói chi đến các tu sĩ cảnh giới khác. Nhưng không ngờ người mặc áo đen kia lại vô cùng cẩn thận, trước khi tế luyện tháp cổ thì hắn đã khắc hạ đạo văn chung quanh mình. Lúc này những đạo văn đó khẽ phát sáng, rồi ngăn chặn tử khí lại.

Nhưng cả bảo vật các cao nhân Cơ gia còn không thể kháng cự nổi tử khí, phải gãy lìa từng khúc thì những đạo văn này cũng không thể chống đỡ tử khí nổi. Tác dụng duy nhất của chúng là giúp cho người mặc áo đen kia có thêm chút thời gian, người mặc áo đen đó nhanh như quỷ mị, lướt nhanh sang một chỗ bên cạnh.

Xoẹt!

Diệp Phàm sớm có chuẩn bị, lập tức tế Kim Thư ra đón chặn hắn.

Phốc!

Máu tươi phun ra, người mặc áo đen bị thương nặng! Thân hình hắn vì thế mà cứng đờ lại, cùng lúc đó tử khí đã áp sát tới, ngay lập tức phần bên trái nửa thân dưới của hắn bị tử khi thiêu rụi thành tro bụi.

Oong!

Bầu trời khẽ rung động lên một chút, tiểu đỉnh kia tỏa ra lực hút dữ dội, thoáng cái đã hấp thu người trung niên bị hủy nửa thân thể kia vào bên trong, rồi trấn phong lại.

Đến lúc này Diệp Phàm mới thở dài ra một hơi, hắn nhanh chóng lấy Ngọc Tịnh bình ra, uống một ngụm Thần tuyền để khôi phục thần lực. Sau đó hắn đưa mắt nhìn vào trong đỉnh.

Nửa thân thể của người mặc áo đen đã bị hủy, người này run rẩy không thôi, hắn cố gắng ngồi dậy rồi ngẩng đầu nhìn lên trên. Khi nhìn thấy Diệp Phàm, nhất thời hắn hoảng sợ, nói:

- Là ngươi...ngươi còn sống?

Diệp Phàm khẽ động trong lòng, khi nãy đối phương thất thanh kêu lên sợ hãi, dường như rất quen thuộc với hắn chứ không chỉ đơn giản là đuổi giết. Diệp Phàm khẽ cười, nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Thật không ngờ mạng của ngươi lớn như thế...

Người mặc áo đen thở dài, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên. Từ mi tâm hắn bắn ra một đạo ánh sáng, mục đích là muốn lao ra khỏi đỉnh, nhưng kết cục lại là thất bại. Hắn không thể thoát khỏi tiểu đỉnh được.

- Quả nhiên là một khối khôi lỗi xác thịt, bị người khác khống chế.

Diệp Phàm tản phát thần thức ra, muốn giam cầm người này lại.

Nhưng người mặc áo đen kia vô cùng quyết đoán, ngay trên trán xuất hiện một cột sáng rồi sau đó thân thể tự nứt vỡ ra. Một hồi sau chỉ còn một điểm sáng, rồi cuối cùng tiêu tán ngay trong đỉnh.

Diệp Phàm biến sắc, nhưng không thể ngăn cản kịp. Hắn cẩn thận tìm tòi xung quanh, nhưng ngoại trừ cái chuông bạc vừa mới tế luyện xong kìa, người mặc áo đen kia không còn lưu lại gì nữa.

Diệp Phàm lẩm bẩm:

- Rốt cuộc là người nào, dường như là người quen.

Diệp Phàm thu thập hiện trường một chút rồi lui vào trong tầng thứ năm ngọn lửa màu vàng để trốn đi. Hắn lẳng lặng chờ đợi, muốn xem thử có người nào đến đây hay không.

Cho đến ba ngày sau, một lão nhân vóc người cao gầy xuất hiện ở nơi đây. Lão ta nhìn đống tro bụi trước mặt một lát rồi tự nói:

- Chết ở đây....

- Lão già này là ai, ta chưa từng gặp hắn.

Diệp Phàm thầm hỏi.

Xoẹt!

Quang ảnh chợt lóe lên, lão già đó lao ra khỏi Hỏa vực, nhanh chóng biến mất.

Hai ngày sau Diệp Phàm tiến vào tầng thứ bảy Hỏa vực. Tuy đã có hạt Bồ Đề hộ thân, nhưng hắn vẫn cảm thấy sức nóng khủng khiếp ở đây. Nhiệt độ của sương mù năm màu thật kinh khủng.

Ngọn lửa ở đây có thể trực tiếp thiêu đốt thần lực do tu sĩ khổ luyện tạo thành, không thể nào chống lại được. Dường như bên trong làn sương mù năm màu đó có ma tính, có thể thôn phệ bất cứ thứ gì.

Tuy Diệp Phàm đã tiến vào bên trong thành công, nhưng hắn không dám dẫn ngọn lửa đó vào bên trong thể nội, làn sương mù năm màu này quá kinh khủng.

Mấy ngày sau có những tiếng động ầm ầm từ bên ngoài truyền tới, giống như là có thiên quân vạn mã cùng tấn công vậy, làm cho cả vùng đất phải rung động. Sau đó có vô số dị thú chạy vọt tới Hỏa vực.

Tiếng gầm thét của các dị thú cường đại này truyền xa hơn mười dặm, lập tức làm kinh động tới thần thức nhạy cảm của Diệp Phàm.

Hắn vội vàng dò xét, sau đó kinh hãi, nói:

- Người Cơ gia tới!

Lúc này ở bên ngoài Hỏa vực có khoảng trăm đầu dị thú, tất cả đang đạp không mà đến. Âm thanh ầm ầm rung động làm cho cả bầu trời và mặt đất phải run rẩy, tất cả kỵ sĩ cưỡi dị thú đều mặc áo giáp màu đen, tản phát khí chất xơ xác tiêu điều.

Một cây cờ lớn bay phấp phới, trên đó có một chữ "Cơ"!

Diệp Phàm thấy Cơ Huệ, Cơ Bích Nguyệt và một số vị cao nhân. Ngoài ra còn có một cỗ chiến xa được chín con thần tê kéo, lơ lửng trên bầu trời Hỏa vực.

Thần tê gầm thét rung trời, thân thể bọn họ vô cùng khổng lồ, lân giáp um tìm. Từ trên người nó tản phát khí tức trầm trọng như núi, chiến xa phản chiếu ánh sáng lấp lánh màu ngọc bích, rõ ràng có đại nhân vật Cơ gia tới.

- Không có việc gì sao bọn họ lại tới đây? Đã qua hơn nửa năm rồi...vì sao bọn họ lại tới nữa?

Diệp Phàm không hiểu.

Ngay lúc này có một lão già từ trong xe bước ra, Cơ Huệ vội vàng tiến lên phía trước nghênh đón, thần thái vô cùng cung kính. Bà ta tự mình dìu lão già đó xuống xe.

- Ông bà nhà ngươi!

Diệp Phàm không dám nhìn trộm nữa, vội vàng chạy sâu vào bên trong Hỏa vực.

-----------------------------------

(1) Một câu nói trong Đạo Đức kinh: Có một vật hỗn độn, sinh thành trước trời đất; yên lặng, trống không; đứng một mình mà chẳng thay; đi khắp nơi không dừng; có thể làm mẹ thiên hạ. Ta không biết tên của nó, nên đặt tên nó là Đạo. Gượng gọi tên đó là Lớn. Lớn là đi, đi là xa; xa là trở lại. Cho nên Đạo lớn, Trời lớn, Đất lớn, Người cũng lớn.

Tình thế ở bên ngoài hiện nay rất nguy hiểm với Diệp Phàm, một khi bị phát hiện, chắc chắn hắn phải chết. Nhưng hắn đoán lần này Cơ gia đến đây không phải là vì hắn, dù sao mọi việc đã qua nửa năm rồi, chỉ cần tránh bọn họ ra là được.

Diệp Phàm đi thẳng tới tầng thứ bảy Hỏa vực, khi tới gần tầng thứ tám thì hắn mới dừng lại. Phía trước có những làn sương bảy màu lượn lờ, thoạt nhìn thật tường hòa và yên lặng.

Tầng thứ tám Hỏa vực gần trong gang tấc, nhiệt lượng kinh khủng cứ như một ngọn thác chảy mãi không bao giờ cạn kiệt, giống như nó đã lấy thiên địa trở thành đồng lô (1), muốn luyện hóa hết toàn bộ đồ vật trên thế gian.

Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, sương mù năm màu chỉ thua làn sương bảy màu này hai loại màu sắc mà thôi, nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa hai tầng với nhau lại không thể nào đo được.

Nhiệt lượng do làn sương năm màu kia phát ra đã làm hắn cảm thấy kinh khủng lắm rồi, mà làn sương bảy màu này còn kinh khủng hơn nhiều, dù tay cầm hạt Bồ Đề thì cũng không thể tùy tiện tiến vào được.

- Đại nhân vật thường luyện khí ở tầng thứ sáu và tầng thứ bảy, nếu như lão bất tử kia tiến vào tầng bảy thì ta phải liều mạng tiến vào tầng tám. Hi vọng hắn dừng bước tại khu vực Tử Khí Đông Lai.

Diệp Phàm thật không muốn xông vào tầng thứ tám, hắn không chắc chắn mình sẽ bình yên ở đó. Nếu như bị thiêu đốt đến nỗi hình thần câu diệt, mọi thứ hắn đã làm sẽ trở thành vô ích.

Quạ! Quạ!

Ngay lúc này Diệp Phàm chấn động lên, hắn nghe được mấy tiếng quạ kêu, hình như là từ tầng thứ tám truyền ra. Hắn nhìn vào đó mà trợn mắt hốc mồm lên.

Tầng thứ bảy Hỏa vực đã có thể đốt sạch thần lực, cả đại nhân cũng bị thiêu chết, chắc chắn tầng thứ tám còn kinh khủng hơn nhiều, nhưng tại sao lại có tiếng quạ kêu?

Diệp Phàm đi dọc theo tầng thứ tám rồi tiến vào trong đó dò xét. Khắp nơi có sương mù bảy màu lượn lờ, giống như những điểm sáng màu sắc khác nhau, đâu đâu cũng có. Mà ở dưới mặt đất toàn là những khối đá lớn, hình thù kỳ quái, tạo thành một rừng đá.

Quạ!

Diệp Phàm lại nghe được tiếng quạ kêu, âm thanh như muốn xé rách trời đất, vô cùng rõ ràng.

Lúc này hắn thấy phía trước có một tảng đá lớn cao gần trăm mét, trông như một tòa núi nhỏ vậy. Âm thanh quạ kêu từ ngay bên đó truyền ra.

Dưới chân núi có một động đá, Diệp Phàm cẩn thận nhìn vào trong, liền nhìn thấy ở ngay cửa động có mấy cái lông chim màu đen lấp lánh.

- Này...

Hắn bị kinh trụ thật rồi, trong tầng thứ tám Hỏa vực lại có một con quạ đen còn sống!

Hắn rùng mình một cái, con quạ này không bình thường. Các đại nhân vật chỉ dừng lại ở tầng thứ bảy mà thôi, một con quạ bình thường sao có thể tiến vào tầng thứ tám được?

Không thể trêu chọc!

Diệp Phàm vội vàng lui về sau, rồi tìm một mảnh rừng đá để trốn. Trước có quạ đen, sau có đại nhân vật Cơ gia, hắn đang bị kẹp ở giữa.

Cũng may dường như bên trong sương mù năm màu có ma tính gì đó, cái gì cũng thôn phệ được nên đại nhân vật Cơ gia không dám tản phát thần thức tùy tiện. Diệp Phàm ẩn núp trong một mảnh rừng đá rồi yên tĩnh tu hành, hắn không dám dẫn lửa để luyện đỉnh, nếu như làm kinh động người của Cơ gia thì đúng là phiền toái lớn.

Mấy ngày đầu mọi việc vẫn yên ổn, không có gì đặc biệt xảy ra. Nhưng khoảng tám chín ngày sau, đột nhiên có những âm thanh leng keng chói tai từ bên trong tầng thứ sáu Hỏa vực truyền ra khắp nơi.

Diệp Phàm hoàn toàn yên lòng. Đại nhân vật Cơ gia đến đây là để luyện khí, không liên quan tới hắn. Nhưng hắn có chút ngạc nhiên là không biết đối phương muốn luyện chế dạng khí gì mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Tử khí bên trong tầng thứ sáu Hỏa vực bắt đầu chuyển động, ánh sáng màu đỏ đậm ngất trời, làm cho khu vực đó trở nên rõ ràng hơn.

- Lão già này đang luyện cái gì vậy?

Diệp Phàm rất giật mình, hắn cẩn thận đi tới tầng thứ bảy Hỏa ưực rồi quan sát vào tầng thứ sáu.

Vì khoảng cách khá xa nên hắn không thấy rõ lắm, hình như có một đồng lô khổng lồ đang đứng sừng sững ngay trong tầng thứ sáu.

- Đúng là đồng lô!

Diệp Phàm đi sang một chỗ khác, hắn nhìn thấy rõ ràng ở đó có một cái đồng lô khổng lồ khoảng ba mươi thước, nó được tử khí bao dung, rồi từ bên trong phát ra âm thanh ầm ầm. Ánh sáng màu đỏ đậm do chính đồng lô tản phát.

Ở bên cạnh đồng lô có một lão già mặc áo màu xám, trong tay lão ta có một cái quạt màu trắng ngọc. Lão ta không ngừng quạt để cho tử khí từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ đến phóng mạnh vào đồng lô.

- Lão già này không dám lấy thân thể mình làm lò luyện khí, mà lấy bảo lò chân chính để rèn khí ở chỗ này...

Màu đỏ đậm do đồng lô khổng lồ phát ra càng ngày càng thịnh, hiển hóa hẳn thành một chiếc thuyền rõ ràng trên bầu trời. Hư ảnh chiếc thuyền này đỏ ngầu như máu, giống như được huyết ngọc rèn thành.

- Bảo bối kinh khủng thật, đã sắp thành hình rồi, thậm chí còn hiển hóa trên không trung. Lão già này thật không tầm thường.

Diệp Phàm biết nếu chiếc thuyền này được tế luyện thành công, rồi được khắc hạ đạo văn thâm ảo của Cơ gia lên thì chắc chắn sẽ bất phàm. Dù sao nó cũng do đại nhân vật tế luyện.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng động do đồng lô phát ra càng lúc càng lớn, truyền đi hơn mười dặm, quanh quẩn trong trời đất không dứt.

- So với chiếc thuyền kia, cái đồng lô này còn trân quý hưn.

Diệp Phàm không dám quan sát nhiều, vội vàng lui về sau. Hắn sợ đối phương phát hiển ra mình.

Vừa tiến vào tầng thứ bảy Hỏa vực, Diệp Phàm lại nghe được tiếng quạ kêu kia. Tiếng kêu này như ẩn như không, dường như chủ nhân nó đang phẫn nộ.

Quạ! Quạ!

- Rốt cuộc có chuyện gì?

Diệp Phàm khẽ đi tới cái động đá tại chân núi nhỏ đó, ở đấy hắn thấy những làn sương bảy màu khẽ tụ tập lại rồi bị đưa vào bên trong, tản phát nhiệt lượng kinh khủng.

Lông vũ quạ đen lấp lánh ở bên ngoài cửa động lại nhiều hơn một chút, trên đó còn có tro bụi nữa. Diệp Phàm tự hỏi mình:

- Rốt cuộc là tinh linh được sinh ra từ trong ngọn lửa, hay là một con quạ chân chính đây?

- Đáng chết!

Bên trong động đá truyền ra hai chữ như vậy, dường như đang rất phẫn nộ. Diệp Phàm gần như không thể tin hai lỗ tai mình được nữa.

Leng keng!

Từ bên trong động đá toàn lửa đó bay ra một mảnh kim khí vỡ vụn, toàn thân trắng như tuyết, giống như bạch ngọc vậy.

Diệp Phàm thấy nó liền kinh hãi, đây chính là thần thiết trong truyền thuyết, là một kỳ vật hiếm thấy, cũng là tài liệu cực phẩm để luyện khí. Nghe nói trong vũ khí của Diêu Quang Thánh Chủ cũng có loại thần thiết này, chỉ nhiêu đây thôi đã thấy nó trân quý đến cỡ nào.

Rõ ràng ở bên trong đang luyện khí, nhưng hình đã thất bại nên mới ném khối phế thần thiết này ra ngoài động.

- Con quạ thành tinh!

Diệp Phàm rùng mình một cái, đây tuyệt đối là một lão yên ma tuyệt thế.

Hắn quyết định rút lui thật nhanh, rời xa khỏi cái động đó, không dám dừng lại.

Trong mấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng trong tầng thứ tám Hỏa vực lại có tiếng quạ truyền, càng ngày càng cuồng nộ.

Lại qua tiếp năm ngày nữa, âm thanh do cái đồng lô của đại nhân vật Cơ gia phát ra càng lúc càng lớn, tiếng động như tiếng sấm sét nổ vang trên bầu trời vậy, khắp Hỏa vực cũng nghe thấy rõ ràng.

Mà ngay lúc đó bên trong cái động dưới chân núi tại tầng thứ tám Hỏa vực lại truyền ra tiếng kêu hổn hển, tiếp đó lại có mấy miếng thần thiết màu trắng bị ném ra ngoài cửa động.

- Tức chết ta đi thôi!

Sương mù bảy màu rung lên dữ dội, một đạo ánh sáng đẹp mắt từ bên trong động đá mang theo ngọn lửa vô tận tràn ra ngoài, tiếp đó có một lão đạo sĩ bộ dáng tức giận xuất hiện.

Hắn mặc một bộ y phục được làm từ lông chim màu đen lấp lánh, nhìn bề ngoài thì hắn khoảng năm sáu chục tuổi. Diệp Phàm thấy hắn mà có cảm tưởng như đang nhìn một con quạ già.

- Người nào đang luyện khí mà lại không kiêng kỵ như thế, làm chấn động cả Hỏa vực?

Âm thanh lão đạo sĩ truyền ra ngoài.

Lúc này hắn vô cùng tức giận, trực tiếp phóng lên cao rồi bay thẳng vào trong tầng thứ sáu Hỏa vực.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Hắn chỉ thấy được một đạo ánh sáng màu đen thoáng cái đã phá vỡ hư không, rồi xuất hiện bên trong tầng thứ sáu Hỏa vực.

Một con yêu ma luyện khí ở tầng thứ tám Hỏa vực là tồn tại kinh khủng thế nào chứ? Mới chỉ nghĩ thôi mà đầu hắn đã tê dại rồi.

- Ngươi là người nào...

Dường như đại nhân vật Cơ gia đang quát hỏi lại.

Nhưng một tiếng động ầm nổ vang ra, làm đại nhân vật này phải im miệng lại, thật lâu sau vẫn không lên tiếng.

Tuy Diệp Phàm không nhìn thấy việc gì đang xảy ra, nhưng hắn cũng tưởng tượng ra được. Trong lòng khẽ giật mình một cái, lão yêu ma kia quá độc rồi, còn chưa hỏi thăm gì thì đã ra tay với đại nhân vật Cơ gia.

Ầm!

Tầng thứ sáu Hỏa vực bộc phát năng lượng dao động kinh khủng, tử khí ngập trời, giống như bị người ta đánh cho sôi trào lên vậy.

- Ngươi...vì sao...

Đây là âm thanh đại nhân vật Cơ gia.

- Ngươi luyện khí ở đây làm chấn động Hỏa vực, khiến cho thần chuông của ta bị phế đi, hỏi thử ta phải làm sao đây?

Dường như lão yêu ma kia đang giận điên người, hắn nói tiếp:

- Bản đạo nhân chưa bao giờ làm chuyện thị phi, nhưng hôm nay thật sự quá giận!

- Thần chuông ngươi bị phế đi có liên quan gì tới ta?

Đại nhân vật Cơ gia có chút nhút nhát.

- Nếu không phải ngươi tạo nên âm thanh rung trời, làm nhiễu tinh thần của ta thì làm sao ta luyện chế thất bại được? Nếu không phải do ta bế quan từ trước, ta đã sớm tới giết ngươi!

Diệp Phàm từ xa nghe chứ không dám tới gần, hắn sợ bị liên lụy.

- Hỏa vực là nơi vô chủ, tại sao ngươi lại đổ lên đầu ta? Cơ gia ta chưa bao giờ sợ bị người khác khiêu khích!

- Ngươi đang ở đây nhắc nhở ta ngươi là người của Cơ gia sao?

Âm thanh lão đạo sĩ trở nên rét lạnh, nói:

- Nếu đổi là người khác, có lẽ ta còn bỏ qua cho họ. Nhưng người của Cơ gia...

Diệp Phàm ở đằng xa âm thầm chắc lưỡi hít hà, chắc chắn lão yêu ma này có thù oán với Cơ gia.

Ầm!

Tầng thứ sáu Hỏa vực thoáng cái đã cuồng bạo lên, tử khí xông ra khắp bốn phương tám hướng tạo thành những ngọn lửa, bùng phát thiêu cháy dữ dội.

- Đại nhân vật chiến với nhau!

Diệp Phàm kinh hãi nhưng không dám đi qua, hắn cố gắng kiềm chế bản thân mình. Hắn biết linh giác những người này rất nhạy cảm, tuyệt đối không thể tới gần.

May mà sương mù năm màu thôn phệ toàn bộ lực lượng nên hai người này không thể nào tìm kiếm chung quanh, nếu không, sợ rằng hắn đã bị phát hiện rồi.

Năng lượng dao động rất kinh khủng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Lát sau đã không còn âm thanh hay tiếng động nào.

- Nhanh như vậy...xong rồi sao?

Diệp Phàm cả kinh.

- Lúc Ô Nha đạo nhân ta tranh phong với Đại Năng Cơ gia các ngươi, ông nội ngươi còn chưa ra đời đâu...

Một đạo ánh sáng phóng lên cao.

Diệp Phàm chỉ thấy được một góc cạnh, quả thật là có một thân hình gầy gò mặc một bộ y phục làm bằng lông chim màu đen, trông rất giống như một con quạ đen. Người này thoáng cái đã biến mất, hình như đã rời khỏi Hỏa vực.

- Ô Nha đạo nhân...

Diệp Phàm thấy hắn đi đã thì mới cẩn thận đi tới tầng thứ sáu Hỏa vực.

Cái đồng lô khổng lồ kia đã biến mất, chắc chắn đã bị Ô Nha đạo nhân lấy đi rồi.

Thi thể cường giả Cơ gia bị cắt ra ngã trong vũng máu tươi, mười mấy cái lông chim màu đen cắm ở bên cạnh hắn chặn tử khí lại ở bên ngoài, giúp thân thể không bị tiêu hủy.

Diệp Phàm có cảm giác tóc gáy mình dựng đứng lên, đại nhân vật Cơ gia cứ như vậy bị giết rồi, rốt cuộc thực lực Ô Nha đạo nhân kia kinh khủng đến mức nào?

Tuy thần thể được giữ lại, nhưng thần thức đã bị tiêu diệt hoàn toàn, người này không thể sống lại được nữa.

Diệp Phàm đứng đó một hồi lâu. Một cường giả như vậy mà cứ thế bị giết, thế giới tu hành quả nhiên tàn khốc. Nếu như không thể đứng lên đỉnh của thiên hạ, chắc chắn tính mạng không bao giờ an toàn được.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa tay lục lọi khắp người thi thể này một chút. Dù sao đây cũng là đại nhân vật Cơ gia, chắc chắn trên người có bảo vật bất phàm.

Nhưng hắn lại thất vọng, cỗ thi thể này không có bảo vật gì. Dù đã tìm khắp Luân Hải và Đạo Cung, nhưng toàn bộ đều trống không.

- Lão quạ này thật quá đáng, lấy hết toàn bộ đi rồi.

Nhìn thấy mười mấy cái lông chim màu đen dưới đất, hắn hơi kinh hãi. Ô Nha đạo nhân cố ý lưu lại như vậy, rõ ràng là muốn gây chiến với Cơ gia.

Một đại nhân vật Cơ gia đã chết, chắc chắn sẽ có phong vân nổi lên! Nam vực sắp nổi sóng gió nữa rồi!

Xoẹt!

Ngay lúc này không gian đột nhiên tan vỡ ra, một vị cao nhân Cơ gia từ bên trong đi ra ngoài. Hắn mặc một bộ y phục đặc biệt có thể chống lại tử khí.

Khi nhìn thấy thi thể trên đất cùng với Diệp Phàm, hắn thoáng cái ngây dại, khuôn mặt lộ thần sắc không thể tin được rồi trở nên khiếp sợ, nói:

- Ngươi...

Ngay lúc hư không tan vỡ, Diệp Phàm đã nhanh chóng tế đỉnh ra ngoài rồi trực tiếp trấn áp xuống.

Không nói tới những thù hận trước kia, chỉ dựa vào những gì diễn ra trước mắt đã không thể giải thích được rồi. Hắn chỉ còn cách thừa lúc đối phương còn đang bất ngờ để bắt lai, nếu không, chắc chắn hắn sẽ chết!

---------------------------

(1) Một cái lò dùng để luyện khí.

Diệp Phi Hàn

Già Thiên

Tác giả: Thần Đông

Loading...

Xem tiếp: Chương 167: Bão Táp (hạ)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cực Phẩm Khí Phi

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen

Số chương: 50


Không Người Gặp Lại

Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh

Số chương: 50



19

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50