Xem ra, vô luận là Đái Mộc Đức hay là Vương Lâm, đều không mong đợi chuyện gặp mình rồi, Dương Tử Hiên chậm rãi ngồi xuống, nhưng như thế lại là một chuyện tốt, chỉ cần hai vợ chồng Đái Mộc Đức không hề coi trọng mình, vậy thì Đái Mộc Cát cũng khó có thể gả cho mình.
"Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?" Đái Tự Lập cầm lấy trà trên mặt bàn lên, uống một ngụm.
"Nói đến điều tiết khống chế vĩ mô." Đái Mộc Cát cũng là dựng thẳng lỗ tai lắng nghe câu chuyện hai người vừa đối thoại.
Đái Mộc Cát cũng đã làm nhiều công ty tại Hải Nam, kinh doanh tiền chuyển đến từ bên ngoài đảo, rất náo nhiệt, có hình thức đầu tư cổ phần ngân hàng, thành thị tín dụng xã, nông thôn tín dụng xã, công ty tin cậy gửi gắm, công ty tài vụ, xí nghiệp nhà nước to lớn, xí nghiệp hương trấn và vốn liếng dân doanh, cùng với các loại danh mục góp vốn lãi xuất cao, cho nên cũng cực kỳ chú ý đối với những lời Dương Tử Hiên nói.
"Cậu cảm thấy, nếu quả thật có điều tiết khống chế vĩ mô, sẽ đưa ra sân khấu lúc nào đây?" Đái Tự Lập có nhiều hứng thú nhìn Dương Tử Hiên hỏi.
Dương Tử Hiên cười cười, nếu như dựa theo bước tiến lịch sử để xem xét, điều tiết khống chế vĩ mô nên xảy ra tại cuối tháng này, cách thời điểm hiện tại cũng không quá mười ngày mà thôi.
Dương Tử Hiên còn nhớ mang máng, ở kiếp trước, quốc vụ viện đột nhiên thổi tiếng còi dừng cuộc chơi tại cuối tháng, làm cho rất nhiều người cầm trong tay phòng ở đất đai không kịp ném ra ngoài, chết đến bốc mùi.
Phó thủ tướng chủ trì công tác quốc vụ viện tự mình phát biểu nói chuyện, tuyên bố ngưng hẳn thị trường các công ty bất động sản đưa ra, khống chế toàn diện tài chính ngân hàng tiến vào nghiệp vụ bất động sản.
Bất động sản náo nhiệt đang oanh oanh liệt liệt, tự nhiên lên tiếng rơi dụng, ngay sau đó, quốc vụ viện ban bố văn bản tài liệu pháp quy điều tiết khống chế vĩ mô.
Vòng quay chu chuyển tiền tệ toàn diện co rút nhanh, bất động sản Hải Nam một đường hát vang náo nhiệt tăng tiến mạnh, lập tức bị rút hết vốn ra ngoài.
Nhưng Dương Tử Hiên không biết, cái thế giới song song này có thể bởi vì chính mình xuất hiện mà thay đổi hay không, không biết quốc vụ viện đột nhiên điều tiết khống chế vĩ mô có thể thật sự giống như là kiếp trước, đưa ra sân khấu tại trước thời gian cuối tháng hay không.
"Thời gian cụ thể, tôi cũng không dám đánh cược, nhưng trước mắt, vấn đề đã trở nên rất nghiêm trọng, tôi chắc chắn, ít thì hơn mười ngày, nhiều thì một hai tháng, tất nhiên có biện pháp điều tiết khống chế vĩ mô được đưa ra sân khấu!" Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng.
Đái Mộc Đức uống chén rượu, dùng giấy ăn lau miệng, lạnh lùng cười một tiếng: "Nói bậy!"
Sắc mặt Dương Tử Hiên bình tĩnh, cũng không cảm thấy tức giận, yên lặng uống trà.
Đái Tự Lập lại bắt đầu chậm rãi đổi mới cái nhìn đối với Dương Tử Hiên, cái thằng nhóc này cũng có chút lòng dạ và lực nhẫn nại, bị lão đệ của mình răn dạy như vậy, mặt vẫn không thay đổi sắc.
"Không biết Đái giám đốc cho rằng tôi nói bậy ở đâu đây?" Dương Tử Hiên không cam chịu yếu thế.
Đái Mộc Đức hừ lạnh một tiếng, nói: "Quốc gia thật sự muốn điều tiết khống chế vĩ mô, cậu cảm thấy có khả năng không thông báo với bốn ngân hàng nhà nước lớn chúng tôi?
"Điều tiết khống chế vĩ mô, chuyện lớn như vậy, trung ương lại đi làm tập kích đột nhiên? Cậu cho rằng là đây là trò đứa con nít chơi bùn cát sao?"
Đái Mộc Đức nhìn cũng lười liếc nhìn Dương Tử Hiên, nói: "Không biết thì không nên nói mò, cái này gọi là buồn lo vô cớ!”
“Cậu nói trung ương ít thì hơn mười ngày nhiều thì một tháng sẽ tiến hành điều tiết khống chế vĩ mô, nhưng cho tới bây giờ, vô luận là xây dựng chúng ta, hay là ba ngân hàng quốc hữu khác, đều không thu được bất luận tiếng gió gì muốn điều tiết khống chế, đây không phải cậu nói chuyện vô nghĩa sao?"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Đái giám đốc? Trung ương muốn điều tiết khống chế vĩ mô, tại sao phải thông báo với ngân hàng các ngài?"
"Nếu như trung ương thông báo cùng bốn ngân hàng nhà nước lớn có buôn bán bất động sản các ngài rồi, cái điều tiết khống chế vĩ mô này, còn có thể gọi điều tiết khống chế vĩ mô sao?" Dương Tử Hiên rất bình tĩnh nói.
Không cần gì phải ngại, hiện tại Dương Tử Hiên không cầu Đái Mộc Đức cái gì, cho nên cũng không có quá nhiều sợ hãi đối với Đái Mộc Đức.
"Lời này của cậu là có ý tứ gì?" Bị Dương Tử Hiên phản bác như vậy, Đái Mộc Đức đã bình tĩnh lại, không nói thêm gì nữa.
"Nếu như tôi không nói sai, nhân vật chủ yếu làm cho bất động sản Hải Nam nóng lên, chính là do có bốn ngân hàng nhà nước lớn các ngài!”
“Xào bất động sản Hải Nam náo nhiệt, đại bộ phận tiền bạc chủ lực đầu tư đều tới từ bốn ngân hàng thương nghiệp các ngài, mặt khác, một ít ngân hàng phát triển bằng hình thức đầu tư cổ phần, tín dụng thành thị xã, tín dụng nông thôn xã, còn có các loại danh mục khoản thu chi góp vốn ở dân chúng, đều đã bị chủ lực tài chính các ngài cuốn vào!"
"Nếu như trước đó đã thông báo với ngân hàng các ngài rồi, để cho mấy nhân vật chủ yếu đều chạy thoát hết, trung ương còn muốn điều tiết khống chế vĩ mô cái gì đây?"
Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay ngực trước, ngữ khí rất bình tĩnh nói.
Nhưng sắc mặt Đái Mộc Đức bắt đầu có chút không bình tĩnh rồi, bởi vì Dương Tử Hiên phân tích lời này quả thật rất có đạo lý.
Hắn, với tư cách tổng giám đốc ngân hàng xây dựng, đối với sự tình nhà mình thì cực kỳ rõ ràng, số lượng tiền bạc xây dựng đầu tư vào Hải Nam không nhỏ, hơn nữa còn hết sức phức tạp, có đủ các loại thủ đoạn dùng bối cảnh và phương thức mượn tạm để vận hành xin vay vốn.
Ở bên trong các khoản tài chính tiến vào Hải Nam, số lượng xây dựng đưa vào là gần với số tiền làm được cả năm, cao tới mấy trăm triệu nhân dân tệ, điểm ấy, Đái Mộc Đức hiểu rõ, Dương Tử Hiên nói những lời này, đã đúng tâm bệnh của hắn.
Dương Tử Hiên thấy Đái Mộc Đức không phản bác ý kiến của mình, liền biết mình đã nói đúng, tiếp tục cười nói: "Ngân hàng quốc hữu các ngài, đúng là những con cá lớn, trung ương điều tiết khống chế vĩ mô là muốn bắt cá lớn, nói cho các ngài trước? Vậy thì còn điều tiết khống chế làm cái gì?"
"Đái giám đốc, chính ngài cũng là người xuất thân làm kinh tế, điểm đạo lý ấy, chắc ngài rất hiểu."
"Kỳ thật, tại Hải Nam, tuyệt đại đa số bất động sản trước khi khai phá, đều là đến ngân hàng các ngài xin cho vay khai phá bất động sản, hiện tại cơ hồ toàn bộ đều là người ngân hàng các ngài đưa ra ngoài cho vay, kiếm tiền xong liền chia hết, lưu lại bất động sản giá cao thế chấp cho ngân hàng các ngài!”
“Hiện tại, trên thực tế, ngân hàng các ngài đã trở thành thương nhân khai phá bất động sản lớn nhất Hải Nam rồi, các ngài đã có được hầu hết các hạng mục bất động sản trên giấy."
Đái Tự Lập rốt cục cũng gật gật đầu, trầm tư một chút, sau đó mới trầm giọng nói: "Tiểu Dương, cậu nói không sai, hiện tại xác thực chính là loại cục diện như vậy."
Dương Tử Hiên chú ý tới xưng hô của Đái Tự Lập đã biến hóa, gọi hắn là"Tiểu Dương", trên thực tế cũng là một loại tán thành đối với hắn.
Gọi Dương Tử Hiên từ Tử Kim tới kinh thành, bản thân chính là ý tứ của Đái Tự Lập.
Trước kia, hai người anh em Đái Tự Lập và Đái Mộc Đức tại lúc ăn cơm nghe Đái Mộc Cát nói về Dương Tử Hiên này, còn có cả một ít lời tán dương, lúc ấy, Đái Mộc Đức là chẳng thèm ngó tới.
Nhưng Đái Tự Lập thì khác, tuy cũng không tán đồng quan điểm ý kiến của Dương Tử Hiên về trung ương sắp điều tiết khống chế vĩ mô, nói bất động sản Hải Nam biến thành bong bóng, nhưng Đái Tự Lập công tác trường kỳ tại hệ thống tài chính, đã dưỡng thành tính cách vô cùng cẩn thận, trong lòng cũng có chút lo lắng, mới bảo Đái Mộc Cát gọi Dương Tử Hiên từ Tử Kim tới kinh thành, muốn tự mình nói chuyện cùng Dương Tử Hiên.
Không nghĩ tới, vừa nghe Dương Tử Hiên phân tích kỹ càng như vậy, Đái Tự Lập liền hiểu được, trung ương rất có khả năng sẽ điều tiết khống chế vĩ mô.
"Nhưng những hạng mục bất động sản thế chấp cho ngân hàng các ngài này, rất nhiều chỗ mới chỉ đào một cái hố, ngay cả nền tảng cũng chưa xây dựng được tốt, đã đem tất cả đất đai, mỗi một tầng lầu, đều thế chấp cho ngân hàng các ngài!”
“Rất nhiều hạng mục còn lặp lại chuyện thế chấp cho ngân hàng khác nhau, nếu như muốn xác định quyền tài sản, ngài sẽ phát hiện những hạng mục này còn thiếu đội ngũ thi công, người đứng tên đầu tư, mặc dù các hạng mục trong tay các ngài biến thành tiền, cũng không đủ để trả tiền hoàn thành công trình!"
"Dưới loại tình huống này, nếu như trung ương đột nhiên điều tiết khống chế vĩ mô, ngài có thể tưởng tượng một chút, kết cục những ngân hàng đã lún sâu vào sẽ là thế nào không?" Dương Tử Hiên cười cười nói.
Lời này vừa nói ra, không chỉ riêng có Đái Tự Lập sợ hãi, phía sau lưng Đái Mộc Đức cũng đầy dấu vết đổ mồ hôi rồi, hắn có thể tưởng tượng, nếu như quốc gia đột nhiên ra tay điều tiết khống chế vĩ mô, vậy ngân hàng xây dựng bọn họ cho vay những khoản tiền cực lớn tại Hải Nam, liền trở thành rất nhiều khoản cho vay không hợp pháp rồi.
Ngay cả chút ít bất động sản trong tay ngân hàng hiện tại kia, đều sẽ trở thành tài sản không hợp pháp.
Lòi ra tài sản không hợp pháp cực lớn như vậy, coi như là hắn, cái chức giám đốc này, cũng không nhất định giữ được.
Đây chính là đại sự, rất nhiều người đều phải rơi mũ cánh chuồn trên đầu xuống đất.
"Đái giám đốc, hôm nay cũng không phải là tôi nói chuyện giật gân, ngài có thể tự mình tưởng tượng, tình huống nội bộ xây dựng có phải là như tôi nói không, chính ngài rất rõ ràng!”
“Nếu như đột nhiên phát sinh tình huống điều tiết khống chế vĩ mô, chỉ sợ ngài cũng không chịu nổi, trách nhiệm lãnh đạo giám thị lớn như vậy, khẳng định phải rơi vào trên đầu mấy người trong ban giám đốc các ngài!”
“Đến lúc đó, cao tầng bốn ngân hàng nhà nước lớn đều sẽ gặp phải một hồi thay đổi và điều tra thanh trừ cá nhân cực kỳ mạnh mẽ!" Dương Tử Hiên cười nói.
Đái Mộc Đức lúc này đã không thể tiếp tục duy trì sự cường thế giống như vừa mới vào rồi, hắn như là đã trải qua một hồi vận động kịch liệt, người đầy mồ hôi, nhiều chỗ Dương Tử Hiên nói, đều chọc trúng nỗi lo dưới đáy lòng hắn.
Vương Lâm vẫn là lần đầu tiên chứng kiến chồng mình bị một thanh niên hù dọa, tuy không biết có phải là thực sự sẽ có điều tiết khống chế vĩ mô hay không, nhưng ít nhất thì ông chồng có thể chuẩn bị trước một chút, miễn cho đến lúc đó xảy ra chuyện, lại không thoát thân được.
Vương Lâm liếc nhìn Dương Tử Hiên vài lần, ngay từ đầu nàng cảm thấy cách ăn mặc của Dương Tử Hiên có chút ít nhà quê, cử chỉ động tác cũng không có phong cách gì quý phái, cảm thấy không xứng với Đái Mộc Cát, cho nên không hề để ý tới Dương Tử Hiên, hiện tại một lần nữa xem kỹ, mới chậm rãi phát hiện Dương Tử Hiên rất tuấn tú.
"Tiểu Dương, nghe Mộc Cát nói, cậu cũng là người kinh thành đúng không? Nhà của cậu ở đâu? Trong nhà có những ai..." Vương Lâm đột nhiên mở miệng hỏi thăm, quan trọng hơn là khẩu khí Vương Lâm hỏi thăm rõ ràng chính là khẩu khí hỏi con rể, lại làm cho Dương Tử Hiên rất hoảng sợ.
"Cháu là người kinh thành, trước kia ở tại vùng ngoại ô, địa phương vô danh, nói ra chắc dì cũng chưa nghe nói qua, cha mẹ đã mất trong chiến tranh với Nhật rồi ạ." Dương Tử Hiên cố ý lược đi một ít mấu chốt nội dung, cũng muốn nói gia cảnh của mình thảm một chút, miễn để cho Đái gia thật sự vừa ý mình.
Đương nhiên, Dương Tử Hiên cũng có một tầng cân nhắc khác, Đái gia ở kinh thành tuy không được xưng là gia tộc sắc đỏ thẫm hiển hách, cũng không phải gia tộc đương quyền một thời, chỉ có thể coi là là gia tộc tuyến hai, nhưng Dương Tử Hiên rất sợ Đái gia biết bối cảnh mình, như vậy sẽ đánh vỡ cuộc sống coi như thanh tịnh trước mắt do Dương Tử Hiên tạo ra.
Vương Lâm không nghĩ tới Dương Tử Hiên lại là người cùng khổ, sinh ra đã là cô nhi, trong nội tâm nao nao, vốn đã xem Dương Tử Hiên thuận mắt vài phần, nhưng lập tức lại cảm thấy không vừa mắt.
Vương Lâm không có ý định gả con gái bảo bối nhà mình cho một cô nhi sinh ra đã là người cùng khổ.
Đái Mộc Đức và Đái Tự Lập lại không nói gì, ăn chút thức ăn, Đái Tự Lập liền đứng dậy phân phó: "Mộc Cát, cháu dẫn tiểu Dương đi dạo đi, hắn nói sống ở vùng ngoại ô, chắc cũng không trải nghiệm được sự phồn hoa của kinh thành, bác và cha cháu vào thư phòng thương lượng một ít chuyện."
Nội dung nói chuyện giữa Đái Mộc Đức và Đái Tự Lập, Dương Tử Hiên không được biết, nhưng Dương Tử Hiên biết, lần này mình lên kinh biểu diễn, xem như đã đạt tới mục đích.
Bỏ qua quan hệ giữa Đái Mộc Cát sang một bên không nói đến, nếu như bong bóng kinh tế Hải Nam thật sự dựa theo quỹ tích lịch sử phát sinh, nếu như điều tiết khống chế vĩ mô thật sự được đưa ra sân khấu dựa theo quỹ tích lịch sử, như vậy Đái Mộc Đức và Đái Tự Lập đều sẽ thiếu Dương Tử Hiên hắn một nhân tình.
Có thể làm cho Đái Tự Lập, thần tài cả quốc gia tương lai này thiếu một cái nhân tình, cũng không phải là người nào cũng có thể làm được.
Đái Mộc Cát dẫn Dương Tử Hiên ra cửa lớn, hai người vai sóng vai đi ra ngoài, lại rất giống một đôi tình nhân.
Vương Lâm từ phía sau nhìn bóng lưng hai người, âm thầm lắc đầu, đáng tiếc, nếu như tình huống gia đình Dương Tử Hiên này hơi một chút bình thường, Mộc Cát gả cho hắn, cũng chưa hẳn không thể.
Chỉ tiếc, Tình huống gia đình Dương Tử Hiên này thật sự quá kém, gả cho Dương Tử Hiên này, hơn phân nửa sẽ phải ăn không ít đau khổ, Vương Lâm đúng là không nỡ nhìn cô con gái độc đinh này gặp phải đau khổ.
Tuy Vương Lâm gả vào Đái gia đã lâu, nhưng đáng tiếc, đối với sự tình trong thể chế thì quen biết không sâu.
Nếu như hơi chút thoáng hiểu rõ một tý đối với thể chế, cũng không thể định nghĩa cho Dương Tử Hiên là "vốn liếng rất kém cỏi", có thể ở 27 tuổi bước vào danh sách cán bộ cấp phó sở thực quyền, tuyệt đối không phải cứ vùi đầu khổ cực làm là được.
"Hôm nay biểu hiện không tệ." Đái Mộc Cát vừa cười vừa nói, nàng đương nhiên là hiểu rõ về cha của mình.
Thân là tổng giám đốc ngân hàng xây dựng, bên trong nghành nghề ngân hàng, coi như là nhân vật một lời cửu đỉnh, đối với rất nhiều người, đều là không vừa mắt, không nghĩ tới, hôm nay lại bị Dương Tử Hiên hù dọa.
"Tôi không nói chuyện giật gân, thật sự bị tôi nói đúng, coi như là thuận nước giong thuyền giúp mấy người, cũng không uổng phí cô ngàn dặm xa xôi mời tôi từ Tử Kim đến kinh thành." Dương Tử Hiên đút hai tay vào trong túi quần.
Đái Mộc Cát nao nao, nhíu mày nói: "Cái gì gọi là mời đến? Kinh thành cũng là quê quán của cậu, cậu đến kinh thành, có thể gọi là về nhà mà."
Dương Tử Hiên ngửa đầu, nhìn nhìn bầu trời kinh thành có vẻ cực kỳ lạ lẫm, cười đắng chát nói: "Kinh thành, đối với tôi nói, đúng là không có gì gọi là nhung nhớ, vẫn không thân thiết bằng Hồng Thủy huyện La Phù tỉnh, nơi tôi phát triển lúc ban đầu kia."
Không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lại có cách nghĩ như thế này, Đái Mộc Cát có chút kinh ngạc, hỏi: "Chẳng lẽ bây giờ cậu ở kinh thành không có một người thân nào sao?"
Khóe miệng Dương Tử Hiên hơi nhếch lên, hỏi: "Không nói về chuyện này nữa, được không?"
Chần chờ một chút, Đái Mộc Cát mới gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, cách cửa vào không xa, bỗng nhiên xuất hiện mấy thanh niên, đều là trang phục gọn gàng, băng sạch sẽ, xa xa chứng kiến Đái Mộc Cát đã bắt đầu chào hỏi.
"Mộc Cát, từ Hải Nam trở về lúc nào vậy? Thật lâu không gặp em, trong đầu đúng là toàn nghĩ tới em." Mấy thanh niên đều tranh nhau lên phía trước chào hỏi Đái Mộc Cát.
Liếc qua mấy người kia, Dương Tử Hiên liền biết, đám người này hơn phân nửa chính là nhưng người theo đuổi, luôn quay chung quanh Đái Mộc Cát.
Từ vẻ bên ngoài để xem xét, đây đều là người rất không tệ, chỉ là, việc không liên quan đến mình, cứ treo lên cao cao, Dương Tử Hiên cũng không muốn tiếp xúc với vòng tròn luẩn quẩn của Đái Mộc Cát quá nhiều, hơi đi xa một chút.
"Phó Thành Đô, cậu đúng là nói mạnh miệng mà không nháy mắt, cậu là người bận rộn, nghe nói gần đây cậu lại ra ngoài, không cần chấp hành nhiệm vụ hay sao mà đã trở về rồi?" Đái Mộc Cát cười nói về phía người đàn ông đẹp trai đi ở cuối cùng.