21 Vẫn lo lắng tình hình Vương Ngự Phong đang ở cùng Thái hậu, Tôn Dật Thiên chẳng có chút tâm tình mà xem tấu chương.
Ngồi trước kim án, trên bàn là hàng đống tấu chương, nhưng ngay cả một chữ cũng chẳng buồn xem.
22 Vương Ngự Phong ở một bên, sau khi nghe Hạ thái y nói xong, khuôn mặt hồng nhuận, thoắt một cái trở nên trắng bệch. . .
Hai tháng trước…. . Không phải chính là khi y cùng Tôn Dật Thiên lần đầu tiên gặp mặt, hắn vì không muốn khiến cho y khó xử, cho nên đã triệu Như quý nhân sao?
Thì ra là như vậy.
23 Ngồi trên long ỷ, cúi xuống nhìn một đám người phía dưới, cặp phượng nhãn của Tôn Dật Thiên như đang suy nghĩ gì đó, nhìn chăm chú vào Như quý nhân.
“Như Ý, ngươi cũng biết Trẫm gọi ngươi vì chuyện gì chứ?”
“Muôn tâu Hoàng thượng, thần thiếp biết.
24 Hồ hoa sen, ở phía Tây Bắc Hoàng cung, đó là một cái hồ nhỏ nhưng được xây dựng rất công phu, giữa hồ có một ngôi đình nhỏ nhắn dùng để nghỉ mát uống trà, mặt hồ trồng rất nhiều hoa sen, mặc dù không bằng những đóa hoa ở Thúy Minh cung, nhưng cũng rất đẹp, cánh hoa hoàn mỹ không tỳ vết.
25 “Là như thế này sao! Chuyện Ly Thân vương đã được chuẩn bị tốt hai phần ba rồi. . . ”
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ ngự thư phòng, Tôn Dật Thiên cảm giác chính mình thật sự phải nhanh chóng hành động, nhưng chứng cớ trên tay hắn vẫn còn chưa đủ!
Chẳng lẽ thật sự phải đợi đến khi Ly Thân vương hành động thì hắn mới có thể bắt tội sao?
Mặc dù hắn bây giờ trên ngôi vị Hoàng đế, nhưng Tôn Dật Lân nói sao cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn, trong Hoàng cung, người duy nhất cùng hắn có quan hệ huyết thống chỉ còn có Tôn Dật Lân thôi, tình cảm ngày xưa hắn chưa từng quên, nhưng mà.
26 “Trẫm không… Người nào… Người nào ở bên ngoài…”
Đôi mắt nhạy bén phát hiện bên ngoài cửa có người, một người từ xa bước vào mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy người đã thay một bộ nam trang, trên tay mang theo một trái bóng da phồng phồng, nhưng lệ lại rơi đầy mặt, người đó chính là Vương Ngự Phong.
27 Đợi Vương Duẫn Sâm vừa rời đi, ngự thư phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người Vương Ngự Phong cùng Tôn Dật Thiên.
“Trên người ngươi có phải là đang giấu vật gì đó đúng không?”
Nhìn y, bởi vì ôm y nên hắn có cảm giác như bị vật gì đó ngăn cản.
28 “Hắn nói. . . Ta kỳ thật một điểm cũng không xem hắn là đệ đệ! Bởi vì ta đã là một Thái tử. . . Thân phận địa vị không giống nhau. . . Cần gì phải giả bộ lộ ra vẻ tín nhiệm hắn.
29 Ngay lúc Tôn Dật Lân đang muốn cảm ơn y, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc. . .
“Phong nhi. . . Thì ra ngươi ở đây!”
“Dật Thiên. . . ”
Vừa nghe thấy Tôn Dật Thiên gọi, Vương Ngự Phong vội vàng đứng dậy, chạy đến chỗ hắn, dang rộng hai tay vòng qua cổ hắn, ôm chặt Tôn Dật Thiên.
30 “Lúc nãy Ly thân vương nói với ta. . . Hắn hận ngươi, bởi vì ngươi cho rằng hắn đã phá hủy tín vật ngươi tặng. . . ”
Từ khi Ly thân vương cùng Tôn Dật Thiên nói chuyện đến bây giờ, Vương Ngự Phong tin chắc chắn rằng hiểu lầm giữa hai người này rất lớn.
31 Là bởi vì Vương Ngự Phong rất đẹp sao?
Không phải!
Mặc dù hắn đã nhiều năm đóng quân ở ngoài biên cương, nhưng những nữ tử khác, so với y kiều diễm hơn vẫn không thiếu.
32 “Sao rồi? Tìm được không? Duẫn Sâm. . . Có tìm được Phong nhi không?. . . ”
Theo yêu cầu của Vương Duẫn Sâm, Tôn Dật Thiên ở trong thư phòng đợi hắn đã một thời canh (*), thật vất vả mới thấy hắn trở về, Tôn Dật Thiên vội vàng hỏi.
33 “Ngươi là nam sao!”
“… Buông tay ra!”
Dùng sức đẩy Tôn Dật Lân ra, lại bị hắn giữ chặt hỏi vấn đề y muốn giấu lâu nay.
“Là hoàng huynh bắt ngươi giả trang thành phụ nữ sao? Hắn quá đáng lắm rồi!”
Nhìn phản ứng của y, hắn biết mình đã đoán đúng.
34 Lần đầu tiên thấy Tôn Dật Thiên ngồi một mình ở hoa viên lạnh lẽo, nhìn mấy khóm hoa đến ngẩn người.
Đáng lẽ hôm nay phải rời cung trở về biên cương, nhưng Tôn Dật Lân kỳ thật vẫn có chút lo lắng cho Tôn Dật Thiên.
35 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Vội vàng ngồi lên tuấn mã của Tôn Dật Thiên, thúc ngựa chạy theo hướng Ly thân vương vừa khuất.
36 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
“. . . Dật Lân. . . ”
Kinh ngạc quay đầu lại, thật không ngờ Tôn Dật Lân không chút nghĩ ngợi cự tuyệt Giản Ngự Đức, khiến trong lòng Tôn Dật Thiên tràn đầy cảm giác ấm áp.