21 Chương 41 Cảm xúc chán ghét chính bản thân mình của Thư Hoán đã đạt đến đỉnh điểm trong mấy ngày qua. Cô chưa bao giờ ghét bản thân mình như bây giờ, cũng không dám tưởng tượng rằng mình lại nói những lời đó với Từ Vĩ Trạch.
22 Chương 43 Nơi đó ngoài Nhan Miêu và cô ra, còn có hai cô gái và bốn người đàn ông khác, số người vừa đủ để bắt cặp, mọi người vừa ăn uống rồi đi KTV. Các cô gái có thể gọi là thanh tú, các chàng trai đều khá là nho nhã, không khí tương đối vui vẻ.
23 Chương 45 Từ Vĩ Trạch cúi xuống lau nước mắt cho cô và vẫn ôm lấy cô như thế, anh nói vói ả đàn bà kia: “Chị này, tôi hiểu tâm trạng của chị, nhưng xin chị nghĩ cho kỹ, cô ấy có bạn trai như tôi rồi có cần thiết phải dụ dỗ chồng chị không?”.
24 Chương 47 Thư Hoán lúng túng, bộ váy này của cô nếu không có giày cao gót thì chân chỉ ngắn một mẩu thôi, chưa kể đến gương mặt lem nhem của cô. Cô không ngờ trước khi đi còn không có cơ hội để lại ấn tượng tốt cho Từ Vĩ Trạch nữa.
25 Chương 49 Ăn sáng xong, Thư Hoán mắt đỏ hoe kéo hành lý ra cửa. “Gấu Hoán anh đi cùng em nhé?” “Đừng mơ!” “Nhưng một mình em đi xa, anh không yên tâm.
26 Chương 51 Thực ra Thư Hoán chỉ tức một lúc thôi, ở nơi này, con người rất khó nổi giận hoặc buồn bã, biển và bãi cát đều đẹp môt vẻ đẹp trong sáng, đẹp đến mức không thể bực bội nổi.
27 Chương 53 Ra khỏi nhà họ Từ hai tiếng đồng hồ rồi, Thư Hoán vẫn đứng dưới hơi lạnh tỏa ra của cửa hàng tiện lợi 7 – 11, trong lòng rối bời. Sau khi tát Vĩ Trạch, sự hỗn loạn xảy ra không cần nói cũng biết.
28 Chương 55Thư Hoán ngồi trên bàn, khóc một trận dữ dội, cô rất lo cho vết thương của Từ Vĩ Trạch, nhưng lại không dám đuổi theo. Đến tận khi trời sáng, Thư Hoán mới do dự gọi điện cho Từ Vĩ Kính.