41 Một ngày nào đó em sẽ hiểu ra, nếu như trên thế gian này có ai đó vì em mà sẵng sàng bỏ ra tất cả, không cần trả giá, cũng không cần hồi đáp, vậy thì người đó chỉ có thể là anh.
42 Chỉ có kẻ uống nước, mới có thể cảm nhận được nước ấm hay lạnh. Có lẽ khó mà nói hết được cảm giác trong lòng Hạ Dương lúc này. Đại điện trong cung Kỳ Phong không rộng lắm, lúc này cộng thêm cả vài cung nhân và yêu tinh đang dọn tới lui các món ăn cũng chỉ vỏn vẹn có mấy người.
43 “Có lẽ, mỗi câu chuyện tình đều đơn giản như thế. Lúc bắt đầu thì người con trai bỏ ra nhiều hơn. Song khi kết thúc, kẻ níu kéo đau lòng lại luôn là người con gái.
44 “Tựa như sự cố gắng bao nhiêu năm trời, mọi mưu toan và trấn tĩnh trước đây, chỉ là vì một cái xoa đầu đầy yêu thương của người đó trước khi cô rời nhà đến đảo Rùa.
45 Hạ Dương dường như đã trải qua một giấc ngủ rất dài. Ký ức chìm trong những bóng mờ không rõ sớm tối. Dường như có ai đó lay gọi anh, lại có tiếng con gái khóc lóc ồn ào bên cạnh.
46 “Em hận chị, chị biết. Nhưng em đối xử với Hạ Dương như vậy có khi nào em nghĩ Vân Tình sẽ rất đau lòng không?”Giọng nói Điệp Y không quá lớn, thế nên chỉ có Hân Vũ và vài người đứng gần đó mới có thể nghe rõ những gì cô bé nói.
47 Cũng có thể nói, cô rất ích kỷ. Bởi vì từ rất lâu rồi cô đã biết Eden ở đó. Từ trước đến giờ cô vẫn biết, nhưng lại vì vài khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi của mình mà cố tình không nói ra.
48 “Bởi vì tôi biết rằng nếu mình chết, sẽ có một người rất đau lòng. Bản thân tôi không sợ chết, nhưng lại sợ anh ấy sẽ vì tôi mà đau lòng”. Các hồ nước chằng chịt ở gần khu vực Hỏa Thành có thể nói là rất thú vị.
49 Thế giới này rất công bằng. Nếu như Vĩnh Hi có thể vì chị mà phản bội loài người, vậy thì Minh Viễn cũng có thể vì tôi mà phản bội chị. Làm gì có chuyện ông trời mãi thiên vị một người như vậy chứ?Tranh sau khi uống máu no nê thì lại trèo sang cái giường nhỏ vốn được Từ Cảnh nén lại bằng mấy cuộn rơm nhỏ cột chặt thành bó ngủ ngon lành.
50 Thì ra, sinh tử chẳng phải là thước đo sâu nhất để chia lìa tình cảm của người với người, mà khoảng cách từ trái tim đến trái tim mới càng vô vọng hơn hết thảy.
51 Thì ra, yêu quá kịch liệt cũng trở thành một loại dằn vặt. Anh không nỡ mất đi cô, nhưng cũng đồng thời không muốn kéo cô xuống vũng bùn này. Yêu một người, song cũng hận người đó.
52 “Một người muốn hạnh phúc, trước hết phải khiến bản thân mình hạnh phúc. Ngay cả chuyện này mà con cũng không hiểu làm sao xứng đáng làm con của ta?”Lần đầu tiên kể từ khi quen biết Kỳ Phong, Hạ Dương mới nhìn thấy một cảnh tượng mà theo anh nhận thấy là kinh thiên động địa đến thế: đó là việc Phong và Hân Vũ chính thức… giận nhau.
53 “Hân Vũ, rốt cuộc cậu cảm thấy yêu rồi đau, hay đau vì đã không cố gắng hết mình để yêu, điều nào hối hận hơn?”Thực tế, trong khi phía bên trên Hân Vũ lo lắng đến mức tuyệt vọng vì sâu mấy ngàn trượng bên dưới đáy vực, Kỳ Phong cũng đang lo lắng cho cô hệt như thế.
54 Dù có ngàn lời muốn trách móc cô như thế, nhưng lúc này đây, sững sờ đứng trước dòng nham thạch, tuyệt thay hắn lại chẳng hề có chút cảm giác nào. Hắn nghĩ, chỉ cần cô ở đây, chỉ cần cô còn sống, cho dù làm bất cứ điều gì đi chăng nữa hắn cũng nguyện lòng bỏ qua tất cả.
55 Cô đã chọn cách khó khăn nhất, cuối cùng cũng kéo lại được sinh mạng còm cõi của mình, nhưng lại làm liên lụy đến Hải Kỳ. Trong hành lang kẽo kẹt vốn không có chút ánh sáng đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộp cộp như mưa đọng trên mái nhà.
56 Cô độc, là một thứ rất đáng sợ, nó gặm nát tâm hồn người sống, khiến họ lang bạt giữa cõi đời, không nơi nương tựa, không một chốn về. Mà điều đáng sợ nhất là, phải tiếp tục cô độc giữa ngàn năm như thế.
57 Nói Hải Kỳ tham lam, đến chết vẫn muốn cả hai người con gái đều phải thương nhớ mình, ông lại cảm thấy quá nặng nề, nhưng bảo cậu ta nhân từ, chọn cách đi vòng vèo như thế chỉ mong hai cô gái có thể tiếp tục sống vui vẻ, ông lại cảm thấy cậu ta chẳng bao giờ lương thiện đến vậy.
58 Chính vì số phận buộc cô không thể trở thành thiên sứ, thế nên cô càng muốn dùng đôi tay đầy máu của mình, che chở cho Điệp Y một cách vẹn toàn nhất, để con bé có thể trở thành thiên sứ thay thế cho ước vọng của cô.
59 “Khi yêu thương được khảm vào thân xác, trở thành một phần của cơ thể, câu nhớ nhung cũng trở thành thừa. ”Đối với Kiến Phi mà nói, hai ngày này thật sự chẳng dễ thở chút nào.
60 “Chẳng hiểu tại sao hạnh phúc gần gũi đến vậy, song cô vẫn có cảm giác như nó có một đôi cánh, càng lúc càng bay xa tầm với của cô. ”Hân Vũ có cảm giác mình đã trải qua một giấc ngủ thật dài.