41 Tôi nói: ‘Ngọc Hành công tử, tôi thật sự thích huynh. ”Vong Xuyên đang cầm tay tôi liền dừng lại, hơi thở trở nên nghiêm trọng nhưng không lên tiếng. Ngọc Hành giương đèn lên soi rõ mặt, trong mắt có ý cười, nhìn tôi cười nhẹ nhàng: ‘Ta cũng thích A Ly.
42 Vong Xuyên mỉm cười hài lòng, kéo tôi đến trước mặt, ôm lấy tóc tôi; “Đeo sợi tơ hồng gắn chuông vào rồi, thì đã là người của ta, sau này không được làm gì với người khác nữa, không được liếc mắt đưa tình nữa, không được…”Anh dừng lại, chợt nghiêm mặt lại, nghiến răng âm trầm nói: “Nói cách khác, ta đã trói buộc muội rồi, bảo muội sau này cười là phải cười, khóc là khóc, ăn ngủ cũng chỉ được có ta, không được với người khác, biết chưa?”Tôi bị bộ dạng hăm dọa này của Vong Xuyên, lập tức nghe mà mơ hồ, chỉ yên lặng nhìn anh.
43 Tôi là một Thủy Quỷ. Là một Thủy Quỷ u buồn. Nhị Đản hàng xóm đang cầm một bông hoa đuôi chó, ngồi xổm bên cạnh tôi, đỏ mặt nhìn tôi, nói: “A Ly, sao ngươi lại không cười?”Tôi kinh ngạc: “Vì sao lại phải cười?”Hai con mắt cậu ta ảm đạm: ‘Trước đây ngươi rất thích cười.
44 Lần thứ hai Ngọc Hành đến, tôi đang dùng đá than (than vẽ lông mày – loại phẩm phụ nữ thời xưa dùng để vẽ lông mày) soi mặt xuống nước tỉ mỉ vẽ lông mày.
45 Tôi giật mình, hỏi: “Huynh là?”Người đó đang vuốt nhẹ trên mặt tôi chợt dừng lại, khàn giọng nói: “Quả nhiên…muội đã quên. ’Tôi từ trên cây ngồi dậy, mặt đối mặt với người đó.
46 Ngoại truyện Ngọc HànhHắn từ trong giấc ngủ ngắn tỉnh lại. Taychống trên trán có chút mỏi. Trong mộng hắn lại thấy nữ tử gọi là A Ly kia. Nàng là một Thủy Quỷ, sinh ở trong nước, lớn lên ở Vong Xuyên.
47 Cuối cùng trong mộng đã tỉnh lại. Tất cả những lưu luyến năm xưa, như biển hóa nương dâu. Giống như thoáng cái đã ngủ mấy nghìn năm, đầu óc mờ mịt. Mở mắt ra, nghe bên tai có tiếng động sột soạt, chốc lát, một bàn tay đặt lên trán tôi.
48 Vân Châu ôm tôi, cả người cứng đờ nhưng không nói gì. Mất nửa ngày mới nghe anh từ từ mở miệng: ‘A Ly…” Chỉ một câu thôi, rồi lại im lặng. Tôi sửng sốt, từ trong lồng ngực anh chui ra, đưa tay sờ lên mặt anh: ‘Huynh khóc?”Vân Châu ho khan một tiếng, quay đầu đi: ‘Không, không có.
49 Cha vừa mới qua đời, không thích hợp để tổ chức hôn lễ to lớn. Vân Châu gửi thư báo về nhà, sau đó mua hai cây nến song hỉ, chúng tôi quỳ xuống linh vị cha lạy vài cái, lại đến quan phủ đăng ký hộ tịch, thành thân đã xong.
50 Tôi có thể chậm chạp tự mặc quần áo ình, làm những việc đơn giản, ví dụ như chải giường chiếu, gấp chăn màn, đến trưa thì ủ cho Vân Châu ấm trà lạnh, thậm chí có đôi khi còn có thể lần mò mẫm đi dạo trong sân.
51 Nhưng vào lúc này, không ngờ tôi lại gặp Vân Phi Bạch. Đã vào tháng chín đầu thu, thời tiết rất đẹp, rất thích hợp ra ngoài vận động. Lúc chạng vạng, Tiểu Đào nói là bầu trời có một ráng đỏ rất lớn, đỏ rực, nhuộm cả nửa bầu trời, trông rất đẹp mắt, tôi liền bảo Vân Châu dắt tôi ra ngoài đi dạo.
52 Tôi mắm môi, vừa quay người lại, đột nhiên bị kéo vào trong lồng ngực quen thuộc, hai tay Vân Châu ôm chặt tôi vào lòng, hơi thở có chút hoảng loạn. Tôi nghi hoặc hỏi: ‘Sao vậy?”Anh không trả lời, chỉ chăm chú ôm tôi, rất lâu sau, mới nới lỏng tay, nhưng vẫn ôm tôi, đặt đầu vào hõm vai tôi, một lát sau, mới chậm rãi đáp: “Mới vừa rồi…ta thật sự sợ muội sẽ đi theo hắn.
53 Cậu bé này, tâm đã sớm thành thục như vậy, tương lai thì sẽ thế nào đây chứ. Tôi phát sầu nhìn cậu ta, than thở. Đang than thở, nghe tiếng cửa cạch một cái, mở ra.
54 Tôi chăm sóc tận tình con vịt của tiểu tử kia tặng. Lúc nhàn rỗi không có việc gì thì đưa nó đi dạo, cho nó ăn ngon, quả nhiên nửa tháng sau, thần sắc của nó ngày càng phấn chấn lên không còn uể oải như trước nữa.
55 Ngày hôm sau, Vân Châu đột nhiên chặt cây hồng mai đi. Tôi ngạc nhiên. Anh nở nụ cười gượng gạo: “Hồng mai này đơn điệu quá, không thú vị gì, nghe nói mai tháng hai nở ở trên núi phía bắc rất đẹp, chờ sang năm ta dẫn muội tới đó ngắm.
56 Lúc cha con cười trông rất đẹp, con và cha con nhìn rất giống nhau, mẹ nghĩ khi nào con lớn lên, cười cũng nhất định sẽ giống cha rất đẹp. Thế nhưng mẹ lại có chút lo lo.