Phòng khách xa hoa, đèn treo thủy tinh khổng lồ rực rỡ, ánh đèn màu vàng mờ ảo, khiến hai mắt người ta nhìn rõ nhưng lại không cảm thấy chướng mắt, ghế sofa cao quý cổ xưa. LQĐ
Tiêu Nhã Man đang xem quy trình ngày hôn lễ của mình, nghe tiếng bước chân thì ngước mắt nhìn lên.
Giang Hiểu Cầm cố gắng nín cười, nhưng không biết khóe mắt vui vẻ đã tiết lộ tâm tình bà rất tốt.
“Mẹ! Mẹ tới chỗ Tuyết Y có phải có chuyện gì vui xảy ra không?” Khuôn mặt trắng noãn ngọt ngào của Tiêu Nhã Man lộ vẻ thần bí, đôi mắt lóe sáng lộ ra thần thái tinh nghịch.
Giang Hiểu Cầm thả túi xách hàng hiệu xuống, ngồi kế bên Nhã Mạn, khuôn mặt trung niên không ngưng cười, kéo tay Nhã Mạn kể lại chuyện hôm nay Tuyết Y đi xem mắt.
“Nhã Mạn, mẹ đã nói với con, chuyện này đúng là sẽ thành công!” Trong ánh mắt Giang Hiểu Cầm không che giấu sự vui sướng, giọng điệu vô cùng khẳng định nói với Nhã Mạn, “Từ nay về sau mẹ của con loại thêm một con rể rồi!”
Tiêu Nhã Mạn nhìn Giang Hiểu Cầm, không nhịn được nói, “Mẹ! Việc này có nhanh quá không ạ?”
Tuyết Y vốn rất phản cảm chuyện xem mắt, bây giờ lại khiến Bách Lý Hàn Tôn của gia tộc lớn Bách Lý vừa ý, tin này khiến người ta kinh ngạc hơn cả ngày tận thế.
Không phải cô ấy cảm thấy Tuyết Y không tốt, mà là khoảng cách giữa hai người họ có phải quá xa không? Với tính tình của Tuyết Y, việc này hơi khó khăn.
“Cái gì mà quá nhanh?” Giang Hiểu Cầm nén giận liếc Tiêu Nhã Mạn, “Vậy chuyện của con còn không phải cũng quá nhanh à, nghĩ tới lúc đầu mẹ muốn con đi xem mắt còn tìm đủ mọi lý do, kết quả đi gặp Hi Dạ, không nói hai lời thì đã muốn kết hôn, mẹ cũng không cảm thấy hai người các con quá nhanh, con dựa vào đâu mà nói chuyện của Tuyết Y là quá nhanh hả?”
“Mẹ! Con và Hi Dạ không giống thế, bọn con đã gặp mặt trước đó, nhưng Tuyết Y và thiếu chủ Bách Lý kia hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, mẹ nói họ sao nhanh như vậy được?” Tiêu Nhã Mạn dịch mông, kéo dài khoảng cách với Giang Hiểu Cầm.
“Mẹ hỏi con, có phải con không hi vọng Tuyết Y tìm được hạnh phúc không hả?” Giang Hiểu Cầm đột nhiên biến sắc, trở nên vô cùng nghiêm túc, con mắt chăm chú nhìn Tiêu Nhã Mạn, nói.
“Mẹ! Vấn đề này mẹ hỏi thừa!” Tiêu Nhã Mạn đối mặt với Giang Hiểu Cầm, đôi mắt nhìn bà, trong mắt vô cùng chăm chú, cất cao giọng, nói: “Sao con lại không vi vọng Tuyết Y tìm được hạnh phúc đây? Ngoài việc cậu ấy là con gái nuôi của mẹ, cậu ấy còn là chị em tốt của con, con hi vọng Tuyết Y tìm được hạnh phúc hơn