21 (1)
Lời Tô thị vừa nói ra, ai trên bàn cũng đều nhìn lại Hồ Ngọc Nhu, bao gồm cả Chu Thừa Vũ.
Hồ Ngọc Nhu theo bản năng quay đầu lại, tầm mắt vừa vặn giao thoa với Chu Thừa Vũ giữa khôngtrung.
22 Ngày hôm sau lúc Chu Thừa Vũ trở về, trong phòng của Hồ Ngọc Nhu đã bày biện mấy bồn băng. Y đithôn dưới khảo sát một lượt, mới quay về thư phòng tẩy rửa, tới khi bước vào phòng trời đã chạng vạng tối.
23 "A Tĩnh, sao con không nói chuyện, nghĩ cho nương cách gì đi!" Chu lão phu nhân thấy Tô gì từ lúc tới cái gì cũng không nói, khẽ thúc giục.
Bỗng lúc này đầu Tô thị lóe lên một ý.
24 Sau khi trở về nhị phòng, Tô thị nhớ tới mới lời Hồ Ngọc Nhu nói, rốt cuộc tức chịu không được khóc lên.
Tới lúc ăn tối tối, Khổng ma ma nhận hộp thức ăn từ tay tiểu nha hoàn, mới bước vào cửa đã thấy.
25 Cơm tối nhà họ Chu không tính là thịnh soạn, món mặn chỉ có một món chân giò hun khói. Trái lại đồ chay có ba món, tàu hũ chiên giòn, vịt quay chay, còn có một đĩa rau xào.
26 Nghe xong câu trả lời của Hồ Ngọc Nhu, mắt Chu Thừa Vũ lập tức tối sầm.
Nghe theo chàng sao?
Chàng hỏi nhỏ: "Đều nghe ta sao?"
Giọng chàng trầm thấp, cách rất gần, giọng chàng kèm theo ba phần mập mờ bảy phần ngạc nhiên, nhưng nội dung là nhắc lại lời nhạt nhẽo của Hồ Ngọc Nhu.
27 Đổingười đi theo học hỏi?
Trong lúc nhất thời, Chu Thừa Vũ đúng là không nghĩ ra ai khác thích hợp hơn Tô thị.
Cha của Tô thị là chính tứ phẩm Lại Bộ Thị Lang, từ khi còn nhỏ, cô ta đã được nhận sự bồi dưỡng của đại tiểu thư chính thống.
28 Tô thịhận chết đi được nên không kiểm soát ánh mắt của mình. Ngồi đối diện với đôi mắt chiếu tướng đâm vào, ngay cả khi Chu Thừa Vũ luôn tôn trọng nàng ta, lúc này, trong lòng cũng có mấy phần khôngthích.
29 Hồ Ngọc Nhu và Phương thị có tâm, cho nên có thể nói buổi trưa này trò chuyện rất vui vẻ. Cuối cùng, khiHồ Ngọc Nhu tiễn Phương thị ra tới cửa phòng, Phương thị nắm lấy tay nàng nói: "A Nhu muội tử, chớ tiễn tỷ nữa, chiều mai tỷ qua tìm muội.
30 Hồ Ngọc Nhu được phép, cô liền dắt theoA Quỳnh tới tiền viện.
Lúc này, Chu Thừa Vũvừa kết thúc công việc cả ngày và đang nghỉ ngơi trong thư phòng.
31 Cậu nhóc vừa được hồ Ngọc Nhu nắm tay, liền không chịu buông tay, Hồ Ngọc Nhu dắt cậu về hậu viện.
Quần áo để thay đưa qua từ sớm, bây giờ là thời tiết nóng nực, suốt đường đi bụi bẩn, trên người cậu nhóc cũng thấy khó chịu.
32 Nhị lão gia trở về, nhị lão gia xa nhà hơn một năm rồi cuối cùng cũng đã trở về!
Hạ nhân nhị phòng biết Chu Thừa Duệ và Tô thị sẽ quay lại ăn tối, vì vậy sớm mở phòng bếp nhỏ và cùng phòng bếp lớn nấu bữa tối.
33 Mẹ của Qúy Thành Vân…
Lòng Chu Thừa Vũkhẽ động, tức khắc nghiêng đầu nhìn Hồ Ngọc Nhu. Thấy gương mặt cô chan chứa vẻ thương cảm và xót xa, chút khó chịu vừa rồi thì có tính là gì chứ.
34 Vô cùng mềm mại.
Ấm áp, mang theo hơi hương mờ nhạt.
Chu Thừa Vũ không dám cử động chút nào.
Mặc chokhỏa mềm mại kia ép chàng, cũng khôn hề thấy khó chịu, cảm giác rất tốt là đằng khác.
35 Tiếng bước chân dần dần đi xa, Hồ Ngọc Nhu, người vừa mới thay quần áo xong vội nhào lên giường, kéo chiếc chăn lụa to đỏ chót, trùm lên đầu. Mặc dù giờ phút này cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi cô nhớ tới việc làm ban nãy, cô ước chi đâm cho mình một nhát chết cho rồi.
36 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mãi tới gần giờ Sửu (1-3h), Chu Thừa Vũ mới về hậu viện.
37 Bên nhị phòng Chu gia, sáng sớm cũng kêu nước.
Hóa ra Chu Thừa Duệ đêm qua vẫn ngủ lại phòng Tô thị. Sau một đêm cố nhịn, Tô thị nghĩ trái nghĩ phải cũng thấy người mình hoàn toàn sạch sẽ, lại nhìn Chu Thừa Vũ tối ngủ không ngon, sợ chàng ta nhịn không nổi giữa ban ngày ban mặt tìm Thanh di nương.
38 Chu Thừa Duệ ban đầu dự định chỉ nghỉ ở nhà một đêm. Ngày thứ hai dưỡng sức tốt đưa Qúy Thành Vân vào kinh ngay lập tức. Nhưng giờ nhà xảy ra chuyện, hắn đương nhiên đi liền không được.
39 Chu Thừa Vũ mặc kệ cháu gái bé bỏng chơi đá trong lòng bàn tay. Còn mình thì mỉm cười nhìn gương mặt phiền muộn của đệ đệ: “Cho dù huyết thống có thân cận, nhưng một năm đệ ở nhà được mấy ngày đâu.
40 Quản ma ma cũng nhìn ra, vừa liếc mắt, ngay cả đáy mắt cũng đầy ý cười.
"Phu nhân có thể dậy không?", Bà thì thầm "Nếu có thể, tốt hơn là nên đứng dậy đón đại nhân cho thỏa đáng.