21 Ăn trưa xong, anh đưa cô về nhà.
"Chủ Tịch, cảm ơn anh về hôm nay. " Diệp Bối Nhi vừa tháo dây an toàn vừa nói với anh.
"Em lại nợ tôi lần nữa. " Tưởng Từ Hi cười cười, đưa tay xoa đầu cô.
22 Tưởng Từ Hi đang chìm trong suy nghĩ riêng mình. Từ đằng xa trưởng phòng Liễu Phi Nhã từ từ bước đến trước mặt anh, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt thâm tình nhìn anh, Diệp Bối Nhi bên cạnh cô chẳng thèm liếc nhìn một cái, Liễu Phi Nhã cất giọng chào hỏi, "Chủ Tịch.
23 Tưởng Từ Hi bế cô vào nhà, Diệp Bối Nhi cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, từ từ hé mở mắt ra nhìn anh chớp chớp mắt.
"Hi Tử?"
Tưởng Từ Hi nhìn cô mỉm cười híp mắt, "Còn buồn ngủ không?"
"Đây là đâu?" Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
24 Về đến nhà đã 9h sáng, hình như mấy hôm nay cô không về nhà, Tiểu Uyển có lo lắng cho cô không? Đang suy nghĩ đến Trương Lam Uyển, bất thình lình có giọng nói phát ra phía sau lưng Diệp Bối Nhi.
25 Tại một không gian tối om, nồng nặc mùi hôi thối, phía trong kho hàng chỉ có một bóng đèn mờ mờ, diện tích chỉ rộng khoảng chừng 60 mét vuông. Lũ chuột, gián bò khắp nơi, ba tên bắt cóc đang đang ngồi quay quanh chiếc bàn, tên A Cửu cứ nhìn chằm chằm cô gái đang bất tỉnh bị trói trụ tay chân vào ghế, chiếc áo thun màu trắng có vài vết bẩn, đầu tóc rối loạn không trật tự, khuôn mặt vẫn an tĩnh như vậy.
26 Bây giờ Diệp Bối Nhi mới ngước đầu lên nhìn anh, gọi anh một tiếng, "Lãnh ca ca. "
Lãnh Huyết nhìn cô chăm chú, thật ra thì cô bé này thật đáng yêu, khó trách Tưởng Từ Hi lại cưng chiều cô như vậy.
27 "Hừ!! Bảo bối, đừng nghe những gì cậu ta nói. Tên Doanh Hạo này lại đến kì động dục nên nói lung tung. " Diệp Bối Nhi nghe anh nói đột nhiên phì cười.
28 Vốn vẫn cho rằng nhân sinh lẽ đời là vậy.
Trái tim bình lặng cự tuyệt những đợt sóng triều.
Dù đã cắt ngàn lần mà tơ tình vẫn không dứt.
Trăm lần ngàn lượt vây quanh lấy anh.
29 Khi nỗi nhớ xuyên qua đêm vắng.
Ngón tay gẩy đàn quẩn quanh ngưng đọng.
Đẹp tựa hồ như một giấc chiêm bao.
Sau khi chàng quay người bước đi.
Khuất lấp trong biển người rộng lớn.
30 "Bà xã bảo bối. . . " Sói lớn vẫn ôm chặt cừu nhỏ nằm trên giường. Dùng chóp mũi của mình cọ cọ vào cổ Diệp Bối Nhi giống như làm nũng.
"Hi Tử, mấy ngày nay em không đi làm rồi.
31 "Bối Bối. . . "
Âm thanh gọi hồn của ba vị đồng nghiệp của Diệp Bối Nhi. Chính là Alex, Melvin, Kitty. Sáu con mắt mang đầy ám muội nhìn Diệp Bối Nhi.
32 "Bảo bối. . . " Tưởng Từ Hi đáng thương đã bị bỏ lơ suốt một tuần liền, vị Boss nào đó ngậm ngùi nhìn Diệp Bối Nhi đang ăn trưa bằng mì gói với Melvin, nhìn cô nói chuyện với Melvin rất vui vẻ, cười tít cả mắt.
33 Sau giờ tan sở.
Diệp Bối Nhi hí hửng đợi vị Boss đại nhân của mình ở bãi đổ xe. Mắt thấy dáng vẻ đại soái ca Tưởng Từ Hi bước ra từ thang máy, cô nhìn không chớp mắt luôn, từ khi trở thành bạn gái anh, chưa lần nào nhìn anh từ xa như vậy, toàn nhìn cự li gần thôi
(Diệp Bối Nhi: Thật ra thì tôi không có mê trai đẹp đâu
Tác giả: Đúng rồi.
34 Chuyện kể rằng, rất lâu rất lâu sau này, Diệp Bối Nhi đã gả cho tên lão đại xấu xa nào đó. Cuộc sống thường ngày rất thư thái, hết ăn lại ngủ đính thị chính là sâu gạo.
35 "Chủ Tử, thuộc hạ thất trách. " Ma Phong cùng mười mấy tên hộ vệ đồng loạt quỳ xuống nhận tội. Tưởng Từ Hi vẫn đứng bất động, mọi người trong đại sảnh Tổng bộ Khắc Long đang đối mặt với cơn hoả ngút trời của Chủ Tử.
36 Loạng choạng loạng choạng, mơ mơ hồ hồ.
Trước ngưỡng cửa sống chết, luân hồi của vận mệnh.
Trong lúc lòng em rối như tơ vò thì nghe thấy những đau đớn của anh.
37 Nhận được điện thoại cua Doanh Hạo, Tưởng Từ Hi không suy nghĩ nhiều lập tức quay về.
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng trên hành lang đại sảnh, Tưởng Từ Hi có thể ví von đang bay, anh hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bên bảo bối của anh.
38 À, nhớ rồi. Cô giúp việc đưa cây bút ghi âm cho Diệp Bối Nhi, rồi nói, "Chủ Mẫu, người nghe cái này đi. " Diệp Bối Nhi nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy bút ghi âm rồi bật lên.
39 "Chủ Mẫu, đã 2 giờ sáng rồi, Chủ Tử mà biết sẽ trách phạt thuộc hạ. " A Tố lo lắng khuyên cô mau đi ngủ. Nếu y như cô nói Chủ Tử mà biết thì thế nào? Đương nhiên là chỉ có con đường chết thôi.
40 "Bảo bối. . . " Tưởng Từ Hi vùi đầu vào ngực Diệp Bối Nhi liên tục kêu cô.
Diệp Bối Nhi đưa hai tay ôm lấy cái đầu đang chôn trước ngực mình rên rỉ, cô khó chịu quá, toàn thân nóng ran, "Hi Tử, muốn.