1 '' Cạch''Chiếc va li khựng lại, một đôi chân dài miên man, làn da trắng trong như ngọc, mái tóc đen xoăn nhẹ được đôi bàn tay thanh mảnh hất nhẹ một cái.
2 Tiểu Yên đánh giá từ trên xuống dưới con người trước mặt mình như một máy quét vô hình xuyên qua Nhân Kiệt khiến anh cũng giật mình. Hai người đó cười nói với nhau vài phút rồi Vương Hoàng mới gọi tên cô làm Tiểu Yên định hồn lại.
3 Nhưng đừng quên cô là Vương Hảo Tiểu Yên, một thời tung hoành ngang dọc trên đất nước Mỹ. Bắt nạt cô bằng cách hôn à. . xưa diễm. . . ở bên tây họ không quan trọng điều đó lắm.
4 Tên cao gầy thấy kẻ trước mặt không phải loại tầm thường mà là quái nhân. Trang phục anh ta mặc chẳng khác mấy ông phải nội chợ, tạp dề xanh buộc bên ngoài, anh ta mặc áo ba lỗ, răng ngậm tăm, lại còn dùng tay khẩy tăm xỉa răng.
5 Nhân Kiệt đưa Tiểu yên về nhà, ngồi trong xe cô vẫn trong bộ dáng tức giận, quay mặt qua hỏi hắn:- Anh nên coi lại việc kết hôn với tôi đi! Anh không sống nổi với tôi đâu.
6 Trong thư phòngVương Hoàng lôi ra một hộp thuốc, ông lấy vài viên màu xanh đỏ rồi nuốt chúng, nhưng cơn đau tim vẫn chưa giảm cho lắm, ông gọi điện ột người:- Hàn! Ông hãy đến phòng tôi ngay!Nhân Kiệt đi lên tầng, cầu thang nhà cô xây kiểu xoắn ốc nên lúc nhìn cũng choáng hết cả mắt.
7 Anh đưa cô đến hiệu cưới nổi bật nhất trên cả con đường ở đây, khi xuống xe Tiểu Yên không tránh những câu mỉa mai anh:- Hạnh phúc! Tôi nghĩ cuộc hôn nhân này không có được như tên cái hiệu cưới này đâu! Có mà bất hạnh ấy.
8 - Cô dâu gần chú rể chút nữa ạ! Chú rể ôm eo cô dâu đi! Bây giờ bức cuối là hôn nhau!- Hôn. . . Cô quay ra nhìn anh rồi hỏi một câu châm chọc:- Lần này có cần chị chỉ cho tí bí quyết hôn không?- Chị? Bí quyết? ( Cô gái này bá với anh quá là đạo)- Ừ! Ai cũng phải kém chị đây về trình độ hôn đấy!- Thật không?- Thật! Bé con à em còn hư.
9 Thì ra anh là nhân viên của một cửa hàng rau quả hiệu '' tươi ngon bổ rẻ'', một anh chàng nào đó khi vừa thấy Thục Xương thì vui mừng ra mặt:- Cậu tìm nhanh vậy!- Cô ta bảo sẽ giúp đó!Anh chàng kia đeo một đôi kính còng đen, mái tóc cắt ngố, nhưng nụ cười thì thật thân thiện:- Cô biết hát không?- À có!Sao anh ta vui mừng thế nhỉ?Sau đó anh ta đưa cho cô một bộ đồ màu xanh, và bảo cô mặc nó.
10 Sau đó anh dẫn cô về nhà, lúc đi còn buộc miệng hỏi Tiểu Yên:- Cô thật sự muốn đến nhà tôi sao?- Chẳng lẽ tôi đi đâu qua đêm nay!- Không sợ ở với người mới quen là tôi à?- Không có! Tôi biết anh là người tốt!Thục Xương chỉ cười nhẹ, rồi anh lai cô trên chiếc xe mô tô phân khối, nhưng chính điều này cũng làm cô ngờ vực.
11 Người ngồi trước mặt Vương Hoàng là một người đàn ông cũng gần tuổi như ông, trên bàn bọn họ có một số giấy tờ:- Hàn này! Có lẽ tôi không thể cố thêm chút nữa đâu! Tôi.
12 Ánh sáng sớm mai rọi vào khe cửa, chiếu vào cô gái đang say giấc, mi cô khẽ rung, cô cựa người nằm quay lưng, co tròn người lại, ôm trăn rồi nói mơ:'' Ba ba con không lấy chồng đâu!!''Tiểu Yên lăn lộn trên giường, rồi rơi '' bụp'' một phát xuống đất.
13 Cái túm tay tưởng như nhẹ nhàng như cứ nhìn gân tay nổi lên của Thục Xương cũng đủ hiểu. Nhân Kiệt hất mạnh một cái rồi quay ra hét to:- VƯƠNG HẢO TIỂU YÊN !!Tiểu Yên đang ăn thì bị sặc, cô vội vàng uống cốc nước bên cạnh rồi vuốt ngực:- Lại cái tên oan gia đó!- EM KHÔNG RA ĐÂY ĐỪNG CÓ TRÁCH TÔI !!!Tiểu Yên ngó ra thì thấy cái mặt của tên quỷ thần, rồi cô lén núp sau tường:- Làm sao đây!!!- Anh làm cái trò gì thế!Thục Xương xen ngang cái tên đang vô cùng bá đạo trong nhà anh kia, hắn dám quát tháo trong địa phận của anh sao.
14 Ngón tay của Vương Hoàng khẽ cử động, ông dần mở mắt, nhìn mông lung xung quanh. Rồi đưa bàn tay khẽ vuốt tóc Tiểu Yên. Tiểu Yên khóc sưng hết mắt mệt mỏi ngủ thiếp đi, cô vẫn ở cạnh giường bệnh ba mình.
15 Đúng như ước nguyện của Vương Hoàng, cô con gái độc nhất của ông cuối cùng cũng yên phận mà kết hôn. Chuyện kết thông gia của hai nhà doanh nhân thành đạt đã xuất hiện dầy đặc trên các mặt báo, hôn lễ tổ chức ngay khách sạn bậc nhất Hà Nội với sự có mặt đủ giới kinh doanh chính trị.
16 '' Các vị quan khách, khách mời xin trở về chỗ ngòi, buổi lễ kết hôn sắp bắt đầu''Nhân vật chính của buổi lễ chú rể Nhân Kiệt đã đứng trước cha sứ, anh trong trang phục lê trắng, mái tóc vuốt ngược bóng keo, đôi mắt với hàng mi dài hướng tầm nhìn về phía mà cô dâu chuẩn bị bước ra, anh cũng có chút hồi hộp, đáy mắt mơ hồ phức tạp.
17 Cô mơ màng tỉnh dậy, khẽ cựa đầu, thì cảm nhận một người đang ngồi bên cạnh nhìn. . . Anh ta buông quyển tạp chí xuống rồi hỏi:- Tỉnh rồi à!- Nhân Kiệt! Tại sao tôi lại.
18 Một ngôi mộ trang hoàng ngay quả đồi cao cao có thể nhìn ra phía chân trời, bên cạnh cũng là một ngôi mộ như vậy. Cô đã chôn cất ba bên cạnh mẹ mình, buổi chôn cất cũng có vài người họ hàng xa, cô thầm nguyện cầu bên mộ ba mẹ.
19 Một đôi giầy thể thao màu hồng nhìn từ dưới lên trên thì hẳn sẽ giật mình bởi khuôn mặt của một người. . . . Tiểu Yên sát khí bừng bừng, cô đứng ngay giữ con đường đông người rồi chỉ tay lên ông trời:'' chúa hãy chứng kiến lời thề này của con nhé, con sẽ không lấy Lưu Nhân Kiệt, con sẽ đứng đây nhắm mắt lại và túm bừa tay ai đó, dù là nam hay nữ, dù là già hay trẻ,.
20 Hai người họ núp sau tường, im lặng. . . - Mẹ khiếp chúng chạy nhanh quá!Một tên vừa thở vừa nói, tên cao gầy xô hắn ra, hai tên đàn em đang dìu gã, một tên béo không may dẫm phải chân gã, gã quay ra nhìn:Tên kia cúi đầu lia lịa:- Em xin lỗi đại ca!Gã cao gầy đánh bốp một phát vào cái đầu tròn lông lốc của hắn, mỗi một chữ trong câu nói là một cái đánh đau vào đầu tên đàn em ngu xuẩn kia:- Mẹ.