21 Sau khi kể hết toàn bộ về thân thế, về gia đình, về nơi nó sinh sống với Thư và Như, nó xuống phòng khách để xem mấy người kia thế nào rồi.
. . .
Ủa, nhưng sao ghế không còn người, phòng không còn ai? Họ đi đâu hết rồi?
- Anh Kiệt ơi! - Nó kêu lớn.
22 Tại nhà nó.
- Em gái ơi, em đã xong chưa? Thay đồ hay đi ngủ đấy? Lâu quá, anh đợi tê cả chân rồi này! - Kiệt nhấp nhỏm ở trước cửa phòng nó, vừa xoa bóp vai trái, than vãn nói vọng vào bên trong phòng nó.
23 . . .
Miệng nó đang cười liền méo xệch, cảm xúc đang tăng cao liền tụt đến con số không. Nó trố mắt nhìn những con người phía trước.
Đội taxi chuyên nghiệp, phục vụ nhiệt tình là đây sao??
Phải, không sai, trước mặt nó là sáu người: Nhật, Bảo, Thiên, Long, Tinh Anh và Nam.
24 . . . .
- Chúng cháu là những ứng cử viên cho chức người yêu và chồng sau này của Nhi ạ!
Sáu người cùng đồng thanh cúi đầu cắt đứt lời của nó, mà lời này nói ra làm nó với bố Vương khựng người lại, miệng nó méo xệch.
25 . . .
Thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của mấy người kia, bố Vương chỉ bật cười rồi xua tay nói:
- Thôi nào, không để ta lên xe hay sao? Ta cũng mỏi chân lắm rồi!
Hừm, theo ông thấy thì mấy chàng trai này cũng đẹp trai mà đáng yêu ra phết đấy!
Bảo nghe lời bố Vương, lật đật gật đầu “vâng, vâng, dạ, dạ” rồi cùng mấy người còn lại đi lên xe.
26 . . .
o0o
Sau khi đưa bố Vương đi tham quan một vòng xung quanh thành phố. Bảo cùng mọi người đưa ông về lại ngôi nhà của Nhi.
- Em cứ để tạm bác ở đây đi, mai nhất định bác sẽ có một ngôi nhà mới.
27 . . .
Khi ý thức được bản thân mình đang ở trong tình thế nguy hiểm. Nó vội vàng chạy đến bên mép cửa thang máy, cật lực nhấn nút thang. Nó nhấn loạn xạ hết lên, tự dưng lúc ấy hoảng quá, trong đầu nó chỉ còn suy nghĩ là “mình phải ra khỏi đây.
28 . . .
Chiếc xe của Bảo phi thật nhanh trên con phố vắng người. Ngồi trong xe mà lòng ai cũng như lửa đốt, chỉ hận không thể đến bên cạnh nó ngay lập tức.
29 . . .
Đây là đâu đây? Sao nơi này lại tối như vậy? Có phải là nó đã chết rồi không? Nó đang ở thế giới bên kia sao? Nó chẳng thể nhìn thấy chút ánh sáng nào cả.
30 . . .
Màn đêm buông xuống, bao trùm lấy cả một khoảng không rộng lớn. Vạn vật như đang chìm trong bóng tối, nhà nhà bên nhau cạnh ánh đèn ấm cúng.
31 . . .
Cả ba người cùng bước xuống xe. . .
Nhìn cảnh tượng phía trước, mặt nó khựng lại, đôi mắt to tròn như lặng im. Bởi vì sao ư? Bởi vì cảnh tượng trước mắt nó đây thực sự đẹp, rất đẹp – một cảnh tượng mà dường như nó chỉ thấy được trên những bộ phim ngôn tình lãng mạn mà thôi.
32 . . .
Một câu nói của Long vang lên làm tay nó khựng lại giữa không trung, nụ cười trên miệng bỗng vụt tắt, mọi hành động đều dừng lại, không gian trở nên yên ắng đến lạ thường.
33 . . .
Hôm qua nó ngủ ngon lắm và hơn thế nó còn có một giấc mơ đẹp tuyệt vời. Đẹp đến độ chưa bao giờ nó nghĩ tới.
Sau khi chia tay sáu người ấy, nó được anh Kiệt đến đón.
34 . . .
Nam vội vàng chạy theo nó mà mặt ngơ ngơ vì chưa hiểu là đang xảy ra chuyện gì. Bố Vương chỉ đi đến, nhặt chiếc điện thoại rơi trên nền nhà lên, nhìn cuộc gọi vừa nãy và nhíu mày.
35 . . .
. . .
Màn đêm khổng lồ buông xuống, bao trùm lấy cả vạn vật. Ai rồi cũng sẽ có một giấc ngủ bình yên sau một ngày làm việc vất vả nhưng trong một căn phòng nhỏ của bệnh viện kia vẫn sáng đèn – ánh sáng u uất, ảm đạm.
36 . . .
Long lao nhanh vào trong phòng tắm, lục tung mọi ngõ ngách trong phòng mà vẫn không hề thấy bóng dáng của Nhi. Lật chiếc chăn mỏng mà Nhi đã đắp, thứ duy nhất mà Long nhìn thấy là chiếc vòng cổ hình báo trắng.
37 . . .
Vừa chạy đến cửa bệnh viện tư nhân, sáu người cùng dừng lại trước bóng dáng to lớn của một người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen đầy bí ẩn.
.
38 . . .
- Nhìn cô thực sự đáng thương lắm, Nhi ạ! Ha ha, nhưng, tôi không thương cô đâu. – Vẫn là giọng nói ấy, sự chanh chua hiện rõ.
Nó chỉ im lặng và nhìn cô gái kia, trong đầu có muôn vàn những câu hỏi mà nó cần phải có câu trả lời.
39 . . .
Đây mới là con người thật của cô ấy ư? Một kẻ sát nhân?
Con người thật của Laura quả thực quá đáng sợ.
- Cô. . . giết Linda? Kể cả khi hai người là chị em ruột thịt cùng chung dòng máu với nhau ư?? – Miệng nó run run, tim nó đập mạnh, lúc này thực khó có thể bình tĩnh.
40 . . .
Cánh cửa bỗng nhiên rơi mạnh xuống mặt đất, theo sau đó là sự xuất hiện của một vài bóng người. . .
- Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra khỏi Nhi đi, Laura!
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến nó như nhìn thấy ánh sáng rạng ngời.