41 Họ bước ra phía hành lang một cách thiểu não, vì chưa có bằng chứng nên không thể buộc tội, cũng không thể áp giải Ken về đồn, phần vì Ken đang trong quá trình điều trị, phần vì bị tập đoàn Thiên Phong tạo sức ép quá lớn.
42 Tại nhà xe, An lấy chiếc xe hồng phấn của mình ra trong sự ngẩn tò te của Ken. *bộp* *bộp* – An vỗ tay lên yên sau ra hiệu cho Ken ngồi lên còn mình thì đèo.
43 Bữa ăn kết thúc An vờ bảo muốn đi dạo để dễ tiêu hoá nhưng thật ra là để trốn tránh nhưng giọt nước mắt ấm ức, tại sao bỗng nhiên Ken ghét An, tại sao Ken cứ vờ như không quen An, hay tại An câm… An ngước mặt lên trời ép hai giọt nước đã ầng ậng ở khoé mi không được trào ra, An khao khát có một người bạn.
44 Bước nhanh vào trường mà không bị chặn lại bởi cha cậu cũng là một trong những người sáng lập ra trường. Ken bối rối thực sự đôi chân không biết phải rẽ hướng nào nhưng con tim thì cứ loạn nhịp, ừ! Có thể cậu chỉ vừa 7 tuổi, cái tuổi mà còn chơi nhiều hơn nghĩ nhưng cậu thì khác, được tôi luyện bởi lễ nghi hà khắc khiến cậu trưởng thành hơn rất nhiều…– cho hỏi cậu tìm ai? – một cô lớn tuổi lịch sự.
45 A a a a a a a a…. Tiếng gào thét xé nát màn đên của Lâm khiến Ken bừng tỉnh, rồi như vô thần Ken nhìn thấy An sáng bừng ở trước mắt, An khẽ cười nhẹ, mái tóc đuôi sam cũng sáng lấp lánh như ánh kim nhẹ bay dù trời không miếng gió, Ken vô thức đi theo, chẳng mấy chốc Ken nghe thấy tiếng người ẫm ĩ gọi tên mình và An, mọi thứ xung quanh như nhạt nhoà lần nữa.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 39