21 Thứ hai bắt đầu một tuần mới vui vẻ,nó cảm thấy khoang khoái hehe nhưng tiếc là không có Huy ở đây, Huy xin về quê vài ngày vì bà của Huy mất hức hức nó buồn thúi cả ruột đang định ăn sáng xong ùi nhờ mama chở đi học thì nghe tiếng la oai oái ở ngoài cổng nó vội chạy ra -Cái con chó này không chịu nghe lời là sao hả? -Thả ra, cái quần của tui mới giặc Nó đứng cười ngặc ngỏe -Bà còn đứng cười được hả? Nói con chó thả tui ra coi -Lucky iu dấu của chị em cứ nhắm cái mông mà cắn nhá haha -Thả ra cái con chó này? Mày vô tình thật đấy nhờ tao mà mày mới trở về được với đồ lùn đáng ghét này đấy-hắn nói bừa vậy mà con chó không cắn hắn nữa mà còn vẫy vẫy cái đuôi -Haha phải thế chứ mày không như chủ mày-hắn vừa chạy vừa nói Nó đứng đó tức xì khói -Mà ông qua đây làm gì đấy không đi học à -Tui qua chở bà đi học hê hê -Ai mướn -Thế bà đi bộ nhá mẹ bà có việc không chở bà đi học được đâu.
22 Cái tật nó trước giờ không bỏ hễ cứ gặp trúng độ là tám chuyện không biết trời trăng mây gió gì nó cứ thế mà chặt chém. Đang trên đà hưng phấn nó như bị rớt xuống địa ngục khi hắn đứng lên kêu tên nó, nó chẳng biết chuyện gì đang xảy ra còn mọi người xung quanh thì lâu lâu lại nói cái gì đó.
23 Cuộc sống của đời học sinh vui là thế, vô tư là thế nếu nhìn vào ta có thể thấy họ như một tờ giấy trắng trong suốt không tì vết. Họ thướt tha trong tà áo dài vui đùa với bạn bè,họ luôn luôn nở một nụ cười đầy trong sáng song những niềm vui đó chỉ là tức thời nó có thể vụt mất đi như cát vậy chỉ cần một cơn gió thồi qua nó sẽ tan biến.
24 Nó về nhà ngủ một giấc ngon lành tới sáng nhưng nó không quên lấy điện thoại tải bài nhạc Kiss The Rain về máy để nghe trước khi đi ngủ và cũng từ đó nó bắt đầu từ đấy nó đã thích bản nhạc đó mất rồi.
25 Chiều 1h nó sữa soạn sắp xếp lại đồ đạc đâu vào đấy chỉ đợi Ánh tới là đi thôi. Ánh là người bao giờ cũng đúng hẹn nó thích cái tính đó của Ánh mà nó không tài nào noi theo được -Xong chưa đi thôi, tui mới mượn bà chị cái xe máy nè -Ờ bà chở tui nha tui không biết lái xa đâu à -Biết rồi khổ nhắm nói mãi Tới công viên nó và Ánh đã chọn ngay được chỗ lý tưởng mà còn có nhiều người qua lại nữa chứ đó là chỗ gốc cây sồi to rợp bóng mát gần hồ nước nên mát lắm.
26 Có một đám thanh niêm người ngợm trông dữ lắm tiến lại gẫn chỗ tụi nó -Bọn mày làm gì ở đây không biết đây là địa bàn của tụi tao à. Biến mau -Ơ nhưng tụi em có làm gì đâu -À cô em đây xinh nhỉ đi chơi với nha-một tên lại vuốt má nó Nó hất tay ra rồi theo phản xạ nó lùi dần về phía sau còn tên kia thì đứng cười chế giễu -Giowf tao cho tụi bay cơ hội có cút khỏi đây không? -Không thì sao nào-hắn lên giọng -À thằng này láo.
27 Cuộc tìm kiếm nó dường như là vô vọng mọi người ai nấy đều thấm mệt. Hắn cuống cả lên vừa đi vừa la " Đồ lùn bà đang ở đâu?" đồng hồ đã điểm 10h tối hắn càng lo lắng hơn.
28 Một tình bạn ấp ủ hơn 5 năm mà giờ đây chỉ một câu nói mà nó phá vỡ tình bạn đẹp đẽ đó sao, không không bao giờ nó không tin những chuyện đó là do Ánh làm chắc hẳn Ánh đang âm thầm giúp một ai đó nhưng nó không thể nào nghĩ nổi đó là ai? Tại sao Ánh lại giúp người đó.
29 Một ngày mới bắt đầu, nó vươn vai hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi thơm ban mai. Vẫn như mọi ngày cứ đặt chân tới lớp nó lại rủ Ánh đi ăn sáng -Ánh đi ăn sáng thôi-nó nở một nụ cười thật tươi -Tui ăn rồi bà đi ăn đi-Ánh lạnh nhạt với nó Nó im lặng chỉ biết quay lưng đi nó tin chắc rằng một ngày nào đó nó sẽ hiểu nỗi khổ của Ánh, chắc chắn là thế.
30 Reng. . reng. . . reng -Á 7h rồi kìa bà mau đi thay đồ đi,nhanh nhanh-nó hối Ánh Thế là Ánh hối hả chạy đi thay đồ còn nó thì vẫn tiếp tục lục lọi tủ tường nhà nhỏ bạn -Ui dễ thương quá -Tí hốt về hết hề hề-nó lại tự kỉ Đang cười hí hửng thì nó thấy có một hộp bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo, giấu sâu bên trong tủ khóa mà có thể nhìn thấy nó từ từ mở nắp hộp ra đúng lúc đó thì Ánh bước ra -Không được-Ánh giựt lai chiếc hộp trên tay nó -Tui xin lỗi vì đã lục lọi tủ nhà bạn nhưng tui chưa nhìn thấy gì hết á, tui thề-mặt nó ngây thơ vô số tội -Ờ vậy thì được hì-Ánh cất chiếc hộp vào chỗ cũ -Mà 7h10 rồi còn chỗ ngồi không vậy bà -Lo gì 8h mới bắt đầu mà-nó vô tư trả lời câu hỏi của Ánh -Mẹ ơi.
31 Trên đường về nó không nói gì chỉ biết im lặng, Ánh cũng phần nào hiểu được tâm trạng của nó -Bà và Quân như thế nào rồi -Sao là sao?-nó hơi bất ngờ với câu hỏi của Ánh -Sao bà không đến với Quân mà lại ràng buộc mình với Huy? -Bà không hiểu đâu? -Tại Vy sao? -Không, chẳng tại ai cả đơn giản vì tui muốn vậy.
32 Chuyện này là sao? Tại sao bài làm của nó tưởng chừng như đã trọn vẹn vậy mà giờ đây nó lại thành thế này. Ai đã hại nó? Thật khó hiểu. -Tí bà đi với tui tí-Ánh khuề vai nó -Đi đâu? -Đi đi rồi biết Ánh lại làm nó khó hiểu, sao mọi việc lại rắc rối thế này.
33 Nó đang nằm ngủ ngon lành thì nghe có ai đang la inh õi ngoài cổng -Su ới ời ơi -Tên hách dịch nào phá đám giấc ngủ của bản cô nương vậy hả? gru-nó đâm gắt -Là gì nãy giờ mà Pin gọi không nghe vậy? -Ngủ-nó trả lời tỉnh bơ -Ơ hay nhỉ để cho người ta kêu rát cả cổ mà mình nằm trong nhà ngủ -Hì Su tưởng đang mơ nên không ra mở cửa-nó cười khì Phong là một chàng trai tốt luôn biết quan tâm tới con gái đặc biệt là biết họ đang nghĩ gì vì thế nó luôn cho Phong là người hiểu tâm lí của người khác, từ lúc nhỏ Phong đã ra dáng là một người con trai tốt, bảo vệ nó khi cần thiết.
34 Sáng chủ nhật nó rất hay ngủ nướng vì mọi hôm phải dậy sớm để đi học còn hôm nay thì nó phải từ bỏ sự nghiệp ngủ nướng của mình lại để lê mông xuống giường mà thở dài ngao ngán.
35 Nó bước xuống xe mỉm cười nhìn hắn -Làm bạn nhé, mãi mãi là bạn tốt-nó ngoảnh mặt bước vào nhà Hắn dường như hiểu ra ẩn ý trong câu nói đó của nó, hắn hiểu mà không cần nó nói thẳng ra như thế đâu.
36 Nó nghỉ học mấy ngày liền mà không có lí do, mọi người ai nấy đều lo lắng họ tìm những nơi mà nó có thể tới nhưng đều thất vọng tràn trề. -Chết tiệt rốt cuộc là bà đi đâu cơ chứ-hắn vò đầu -Chẳng lẽ ở….
37 Những ngày sau đó nó bắt đầu đi học lại nhưng nó không phải là chính nó nữa nó đã thay đổi hoàn toàn, một con người trầm lặng,ít nói,ít cười,ít tiếp xúc với mọi người xung quanh hơn mà chỉ cắm đầu vào học.
38 Và cuối cùng điều nó không muốn xảy ra cũng đã tới, đã đến lúc nó phải rời xa mái trường này rồi mà thay vào đó là một nơi lạ lẫm không một ai quen biết để rồi chạm vào nỗi lòng cô đơn sâu trong trái tim.
39 Từng ngón tay của nó đan vào nhau vẻ lo lắng tột độ nó lập tức chạy vụt ra sân bay trong đầu nó lúc này chỉ có hình bóng của hắn mà thôi, đừng làm nó sợ thế chứ.