81 Edit: Mikovu Beta: Vi Vi Cố Hàm Ninh híp mắt, nâng một chén trà nóng, hớp một ngụm. Buổi chiều, ánh mặt trời hắt lên người, thật ấm áp. “Thật là thoải mái~” Cố Hàm Ninh cảm thán một chút, bắt đầu kì nghỉ đông rồi, toàn thân thật dễ chịu.
82 Một ly rượu trắng năm tám độ đặt lặng đặt trên bàn cơm, sắc mặt Triệu Thừa Dư khẽ biến. “Ba, anh ấy còn phải lái xe mà. ” Cố Hàm Ninh buồn cười, nhìn ba mình.
83 Triệu Thừa Dư mở mắt ra có chút mơ hồ, nhìn thấy khuôn mặt ngủ say trong gang tấc, không khỏi cúi đầu hôn cô, mắt khép hờ, ôm eo nhỏ nhắn, xúc cảm mềm mại dưới tay như một dòng nước xiết chảy qua lòng anh, tìm tòi càng sâu hơn, cho đến khi nghe được tiếng ngâm khẽ mơ hồ, thân thể mềm mại dưới bàn tay cứng đờ, rồi lại dần dẩn mềm đi, thân người kề sát lại càng bị anh dùng sức ôm vào lòng, cách lớp quần áo dính chặt vào nhau.
84 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
85 Cố Hàm Ninh trong lòng nhẹ giọng thở dài, bắt đầu hối hận vì xúc động mà nhận lời Triệu Thừa Dư, cô hơi cúi đầu, khóe môi lộ ra một tia cười nhạt, thoạt nhìn rất lễ phép lịch sự, thật ra trong lòng đang bắt đầu cảm thấy bực bội.
86 Ở hành lang lầu hai, Lâm Thành nhìn thấy Lỗ Tĩnh Nhã đang chạy nhanh đến, nhẹ giọng thở dài: “em sao phải thế…”Lỗ Tĩnh Nhã dừng bước, ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt: “Em cũng không biết nên làm gì bây giờ… Mười năm, em thích anh ấy mười năm… Em đã sớm biết anh ấy sẽ không thích em, em không biết nên làm gì ngoài việc tiếp tục thích anh ấy… Tình cảm đâu thể nói rút lại là rút lại được… Em cũng hi vọng bản thân đột nhiên sẽ không thích nữa, như vậy tâm trạng của em sẽ dễ chịu hơn… Em không cầu gì xa vời, nhưng hãy cho em thời gian được không?”Lỗ Tĩnh Nhã nói mang theo một tia nghẹn ngào, vừa mờ mịt vừa đau thương, gục đầu xuống, giống như đã mất hết sức lực.
87 “Em ở phòng ký túc xá là được rồi. cùng lắm thì gọi Mạn Mạn đến. ” Cố Hàm Ninh nói, đưa tay kéo góc áo của Triệu Thừa Dư. “Đi lên trước đi. ” Triệu Thừa Dư quay đầu lại, cong khóe môi, xách túi hành lý nho nhỏ của Cố Hàm Ninh, đi trước vào cửa hành lang, “Còn thời gian, xíu nữa xuống siêu thị mua đồ ăn không? Anh Thạch biết em tới thực tập, bắt đầu từ mấy hôm trước, cả ngày đã chảy nước miếng, nói mơ đều gọi tên món ăn.
88 Nửa tiếng sau, Bùi Duệ Triết mới về, dáng vẻ rã rời, Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư, cả hai nhìn nhau, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.
89 Đến khi kì nghỉ hè chấm dứt, Cố Hàm Ninh có thể tự nhiên thoải mái đi tiểu khi Triệu Thừa Dư đánh răng, mà Triệu Thừa Dư sau khi chơi bóng với đám Thạch Lỗi, sẽ mở cửa hô: “Nóng chết mất.
90 Cố Hàm Ninh bình tĩnh trình bày tóm tắt luận văn tốt nghiệp của mình, trả lời mấy vấn đề nhỏ của các giáo viên tổ bảo vệ luận văn chuyên ngành, sau đó được một câu khen ngợi luận văn ‘mô phạm’, cô cười tủm tỉm cúi người chào, đi xuống khỏi bục.
91 Tuy rằng không phải là lần đầu tiên mặc áo cưới màu trắng nhưng Cố Hàm Ninh vẫn hồi hộp tim đập rộn lên, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh có ánh mắt nghiêm túc, lòng bàn tay nắm chặt tay mình đổ mồ hôi, nhưng ánh mắt nhìn mình sáng ngời hơn, nóng rực hơn so với bình thường khiến cô dần đỏ ửng mặt.
92 “Các bạn học thành phố N, cuối tuần này mình đến thành phố N công tác, có tay anh chị (*) nào tới đón không?”[(*) tay anh chị: ở đây là chỉ những người bản địa thông thuộc thành phố]“Mình tới đón cậu đi.
93 Mạnh Khởi Đức dễ tính rời đi tìm Triệu Thừa Dư, lúc này Thịnh Mạn Mạn mới cười ra tiếng. “Ai nha, cậu càng ngày càng oai đấy. ”“Đó là tất nhiên, còn hơn là bị ra oai nha.
94 Cũng tầm thời gian đó, Triệu Thừa Dư nhận được tin. Cố Hàm Ninh đang ngồi bàn đọc sách, chăm chú nhìn khung chát nhóm phòng ký túc trên màn hình máy tính, trao đổi rất hào hứng, Triệu Thừa Dư cũng nhận được điện thoại của Mạnh Khởi Đức, đi lên sân thượng trò chuyện không ít thời gian.
95 Mang thai gần hai tháng, Cố Hàm Ninh vịn bồn cầu nôn xây xẩm mặt mày, thế mới biết mấy ngày buồn môn nôn khan đầu tiên không đám kể chút nào, trạng thái uống nước cũng nôn khiến cô nhanh chóng gầy xọp đi, mặt vàng, tinh thần uể oải, mỗi ngày nằm ở trên giường không thể động đậy.
96 Đây là tiệc rượu mừng xuân mới do tập đoàn Z thành phố S tổ chức, tiệc rượu tiến hành đến hơn mười một giờ khuya, trong lúc ăn uống linh đình, chén đưa chén đẩy, không ít người đã bắt đầu say sưa.
97 Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, là vào tháng mười năm lớp mười kia. Khi ấy, anh mới chuyển trường tới trường cấp ba thành phố S, trong lòng vừa không nỡ vừa bất đắc dĩ.