41 Thủy Dạng Hề đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại toả ra từ mũi kiếm, làm cho nàng lập tức cảm thấy nguyên lai tử vong đã đến gần như thế, chỉ cần đưa tay ra là có thể đụng vào.
42 Trong lúc đầu óc mơ màng, nàng cảm thấy có người đứng ở trước giường, còn đưa tay vuốt ve mặt của nàng, làm cho nàng thấy rất ngứa. Bất đắc dĩ, nàng chỉ còn cách mở mắt ra, nàng cũng muốn nhìn một chút là người nào không sợ chết , dám quấy rầy nàng ngủ.
43 Thủy Dạng Hề dừng lại cước bộ, có lẽ, nàng hẳn nên trực tiếp đi tìm Thủy Mộc Vân để hỏi cho rõ ràng, Thủy Dạng Tình lấy chồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Đang nghĩ tới đây nàng liền xoay người, hướng về phía thư phòng mà đi, bỗng nhiên nàng thấy Thủy Giác Hiên ở hướng đối diện đi tới.
44 Chuyện kể rằng, từ sau ngày nhận được thánh chỉ, toàn bộ tướng phủ đều đắm chìm trong sự vui sướng. Dù sao, thì cũng chính do hoàng thượng tự mình tứ hôn, hoàng ân quả thật là mênh mông cuồn cuộn a.
45 Ngày hôm nay, mới sáng sớm , Thủy Dạng Hề đã bị nha đầu kéo ra từ ổ chăn ấm áp, nàng mở to ánh mắt đầy sương mù, nhìn bên ngoài sắc trời mới tờ mờ sáng, nàng có chút trì hoãn không muốn tỉnh dậy.
46 Thủy Dạng Hề một bên gắt gao túm chặt lấy tay của Nam Cung Ngự Cảnh, một bên tập trung tinh thần chú ý đến trận đánh nhau ở phía trước. Nàng không khỏi ngưng mày suy nghĩ, công phu của Thịnh Hạ quốc thái tử tựa hồ đã tăng lên, nàng nhớ rõ lúc hắn cùng mình giao thủ, công phu cũng không giỏi, và cũng không linh hoạt như vậy.
47 Thủy Dạng Hề vừa thấy là hắn, thì có chút sững sờ: "Đã trở lại? Nhanh như vậy? Không đùa giởn thêm một tí sao?" Thật đúng là thần tốc, nàng nghĩ ít nhất hắn cũng sẽ đuổi theo tên kia thiệt nhiều vòng chứ.
48 Thủy Dạng Hề trở lại phủ đã là có vài ngày. Nàng mở ra cửa sổ, để cảm thụ được làn gió mát phất qua trên mặt, cái loại cảm giác mát ấm này đã muốn có chút xuân hơi thở.
49 Thủy Dạng Hề trở ra cửa, tâm tình hiếm khi tốt như vậy, cuối cùng nàng cũng phát tiết được cơn giận này. Nghĩ lại từ lúc mình cùng Nam Cung Ngự Cảnh đấu nhau cho tới nay, tựa hồ cũng chưa một lần thắng được, lần này, cũng cuối cùng cũng thắng được một hồi.
50 Tống nương ở bên cạnh nghe Thủy Dạng Hề nói như thế, tất nhiên là biết Hồng Lâu này lại có thêm một vị chủ tử, mặc dù không biết ý muốn Thủy Dạng Hề như thế nào.
51 Chỉ nghe một tiếng răng rắc như lợi khí xẹt qua, nam tử kia không khỏi hướng trước ngực Thủy Dạng Hề nhìn lại, kinh hãi. Mũi kiếm không đâm vào ngực, ngược lại do va chạm mạnh mà thân kiếm có chút cong lại.
52 Khi Thủy Dạng Hề tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau. Mở ra hai mắt vẫn mông lung buồn ngủ như cũ, nhìn thấy ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, ánh nắng làm bóng cây loang lổ, lắc lư trong gió, linh động đáng yêu.
53 Hồng lâu, trước sau như một vẫn biển người cuồn cuộn, khách đến đầy cả sảnh đường. Ở trong tiếng người ồn ào huyên náo, tự bản thân tìm kiếm sự an nhàn.
54 Chỉ vì câu nói từ nay về sau là ích lợi dan xen hỗ trợ lẫn nhau, mà Thủy Dạng Hề và nhạc sĩ đã ngồi chung một chiếc thuyền, cũng nhanh chóng đạt được một hiệp ước chung.
55 Trúng độc? Khó giải? hai tròng mắt Thủy Dạng Hề nheo lại, nhìn thẳng đến hướng Trương thái y, tia nhìn lãnh liệt cùng kiêu căng, ép người ta tới cơ hồ không thở nổi.
56 Chỉ thấy, mây đen thản nhiên, mưa gió rả rích, mưa che tầng tầng lớp lớp, tuyệt vọng như hòa cùng nước mắt người, bi thiết mà bàng hoàng. Diều ở chân trời, cũng vào lúc này, không nơi dựa vào, lung lay sắp đổ, ướt nhẹp, tiêu điều, như vậy MÀ mất đi vẻ vui sướng, chỉ còn lại thất bại thảm hại đầy châm chọc.
57 "Độc này không có thuốc giải. " áo xanh nam tử kia có chút kinh bỉ nhìn nàng, giọng nói vẫn lạnh như cũ. Thủy Dạng Hề vươn tay, tinh tế miêu tả hình dáng Nam Cung Ngự Cảnh, mũi thẳng, môi mỏng manh, mắt mị hoặc, cằm xinh đẹp, không chỗ nào không phải là tiêu chuẩn hoàn mỹ.
58 Thủy Dạng Hề ở bên ngoài đợi một ngày một đêm, nàng tựa vào cạnh cửa, không nghe được động tĩnh gì trong phòng. Dõi mắt nhìn về nơi xa, chỉ có một mảnh mờ mịt, không kể từ trong nắng sớm, thẳng đến lúc toàn thân ướt sũng.
59 Thủy Dạng Hề đang có chút buồn bả, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu mỏng manh, rất nhẹ, rất nhẹ, như bông gòn nhẹ nhàng, giống như từ chân trời truyền đến, khi tiến vào màn nhĩ, đã mơ hồ không rõ.
60 Thủy Dạng Hề nhìn thân ảnh Tống nương biến mất, nhất thời ngưng trọng không nói gì. Hai tay hơi hơi nhẹ nắm, chậm rãi, càng ngày càng gấp, thẳng đến móng tay chạm vào thịt, truyền đến một trận đau đớn rõ ràng, mới buông lỏng tay ra.