21 Lúc trở về, Đằng Niệm vẫn nằm ngủ trên sofa. Cao Phi vừa đau lòng lại không còn cách nào phải đi qua đánh thức y. Đằng Niệm mở mắt, ngây người, đến lúc hồi phục lại mới phun ra một câu.
22 Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào làm tỉnh, Cao Phi đã đi làm, để lại một mẩu giấy nói bữa sáng đã mua sẵn. Đằng Niệm cười cười, ngáp một cái bước xuống giường, đến phòng bếp mở tủ lạnh, quả nhiên đã có bánh bao và cháo.
23 Dọn về nhà mình, Đằng Niệm từ sâu trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra. Không phải không thích nhà của Cao Phi, mà là chỉ có ở cái tổ mà y đã ở mấy năm qua mới khiến y hoàn toàn thả lỏng.
24 Sau bữa, Đằng Niệm nhận nhiệm vụ đi rửa bát, để hai anh em Cao gia tiếp khách. Dọn dẹp xong mọi thứ, Đằng Niệm lấy bánh ngọt từ trong tủ lạnh ra, đem đến phòng khách.
25 (Con người luôn cảm thấy mình mau chóng già đi. Kỳ thật là bởi vì mỗi ngày đều trải qua trong bình dị hạnh phúc, cho nên thời gian có trôi qua nhanh người ta cũng không biết mà thôi).
26 Đợi cho nhân thủ bên này đã đông đủ, nhóm tình nguyện viên cũng tạm biệt lẫn nhau, tự trở về bốn phương trời, tiếp tục cuộc sống bình thường mà đủ sắc thái.