61 “thật là một ước mơ rẻ tiền!” Tiếng nói vang len, khiến cả 2 cùng quay về phía sau, TUẤN thất thần khi thấy MINH NHẬT đang tiến tới, trên tay là một cây súng.
62 Chương 2: đồ đáng ghét! Hãy trở về! 1 tháng sau, tại bệnh viện. Hắn ngồi tại phòng bệnh , đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ! “chán quá nhỉ?” Cửa phòng mở ra, MINH ĐĂNG bước vào trong bộ đồ màu xanh.
63 Mặt hắn đau rát, khẽ choáng váng vì đây quả là một cú tát rất mạnh! “ta đã nói sao hả? đàn bà chỉ là rắc rối! mày xem đi! Mày xém chết đó!” cha hắn hét lớn giận dữ! Hắn vẫn im lặng.
64 Rồi cái hình ảnh ngấy ngô ấy mờ dần, mờ dần…chỉ để lại…một chàng trai! “TINH MI à! Cậu nhớ nơi này chứ?” chàng trai đó quay lại, cười thật tươi với nó.
65 Chiều hôm đó, như bao ngày, nó đến bệnh viện để thăm TUẤN! TUẤN vẫn còn tình trạng sống thực vật, nhưng nó tự nhủ rằng sẽ đến thăm TUẤN hằng ngày…chí ít là đền khi cậu ấy tỉnh dậy! nó phải nói tiếng cám ơn với cậu ấy mà! Đúng không? Chợt nó nhận được tin nhắn của ĐĂNG! “đi uống rượu với mình không?” Nó mỉm cười… “OK!” Tới quán rượu, nó liền bước vào trong, chợt bị bảo vệ cản lại.
66 Một buổi chiều, nó vẫn đi đến bệnh viện thăm TUẤN như thường lệ. chợt nó kinh ngạc khi không thấy TUẤN bên giường bệnh! Chẳng lẽ…chẳng lẽ…cậu ấy đã……….
67 Tới một cái ghế đá, nó ngồi xuống đó…tự kỉ! Nó nhìn bâng quơ, cái gì cũng nhìn, nhìn trời, nhìn sao! Chợt…nó thấy sao băng xoẹt qua! Một truyền thuyết cũ kĩ nói rằng, nếu ước ước khi có sao băng thì điều ước sẽ thành hiện thực! nó nghiêng đầu tự hỏi đó có phải là thật! Nó nhắm mắt lại, 2 tay chắp vào nhau! Nó ước…hắn đang bên cạnh nó! có được không? Điều ước này…có khả thi không? Nó cười khẩy, mắt vẫn nhắm nghiền, khóe mắt giọt nước mắt lại rơi! Nó cúi xuống lau nước mắt, nó đang làm điều ngu ngốc gì vậy nè? Về thôi! Khi nó ngước mặt lên…tim nó nhói! Nhói lắm! nước mắt lại trào ra.