Đừng Nhắc Em Nhớ Lại Chương 8: Chương 2.3
Chương trước: Chương 7: Chương 2.2
Chẳng mấy khi người khác thấy bộ dạng giận dữ của Tô công tử, ngay cả tôi cũng vậy. Hiện giờ, anh đang tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu. Tôi sợ ngây người, không hiểu vì sao anh đột nhiên nổi cơn thịnh nộ. Táo đã được gạt xong nhưng tôi cũng không dám ăn, tôi đặt tách trà lên bàn, tay run rẩy suýt làm rơi.
Tôi thành khẩn nói: “Anh cũng biết em nói chuyện không biết nặng nhẹ mà, cứ coi như tại em gặp lại Trình Tử Lượng xong bị động kinh vậy nhé!”
Tô Duyệt Sinh giễu cợt tôi: “Hóa ra em vẫn còn lưu luyến hắn nhỉ?”
“Lưu luyến gì chứ!” Tôi ủ rũ nói. “Em chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, các anh khinh công cao cường, cách sơn đả ngưu*, chạm nhẹ một cái là em đã tiêu đời rồi. Cả ngày em cứ nơm nớp lo sợ, làm sao không bực bội cho được? Vì sao Trình Tử Lương không ở nước ngoài, tự dưng về nước làm gì thế?”
(*Tên các chiêu thức võ thuật)
Tô Duyệt Sinh nguôi giận, trở lại trạng thái bình thường, sắc mặt không lộ rõ vui buồn, giọng điệu cũng thản nhiên: “Về nước kết hôn.”
Tôi ‘à’ lên một tiếng, tiếp tục gọt táo. Tô Duyệt Sinh nhắc nhở: “Vừa gọt một quả rồi!”
“Quả đó cho anh.” Tôi vội đặt quả tái trước mặt anh. “Em chọn quả to nhất, đỏ nhất cho anh đấy, chắc chắn rất ngọt.”
“Đừng ăn táo nữa, hôm nay phải bồi thường cho em.”
Tôi ngẩn ra. “Gì cơ?”
Tô công tử mất kiên nhẫn. “Em vừa nói năm nay mới chỉ lên giường một lần đấy thôi? Hôm nay bù đắp cho em, kẻo em lại kêu mình hữu danh vô thực.”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, nên mừng hay xấu hổ, ngấy ngốc một lát, đành gượng gạo cười.
Lên giường với Tô Duyệt Sinh thực ra cũng không phải chuyện khổ sở gì, vì dù sao kĩ thuật được gọt giũa lâu dài cũng trở nên nhuần nhuyễn không có chỗ chê. Lần đầu tiên lên giường với anh, biểu hiện của tôi thực sự là không tốt cho lắm. Chắc do tôi không hợp với phong cách của Tô công tử nên từ đó anh rất ít khi đụng vào tôi. Cứ như vậy, lâu dần quan hệ giữa chúng tôi biến thành bạn bè đơn thuần.
Tâm trạng Tô công tử hôm nay không tốt, dù tôi có cố gắng đến mấy vẫn chẳng thể khiến anh vui lòng. Cuối cùng, chúng tôi lăn ra ngủ, còn quay lưng vào nhau.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy Tô Duyệt Sinh hỏi: “Em cố tình phải không?”
Tôi giả vờ ngủ say, Tô công tử bèn đá vào chân tôi, chẳng may trúng vào chỗ bị thương, tôi đau điếng người.
“Cố tình cái gì?”
Tô công tử vẫn quay lưng về phía tôi, giọng nói lạnh lùng: “Anh dễ bị lợi dụng thế sao?”
Tôi không trả lời. Quan hệ giữa tôi và Tô Duyệt Sinh bắt đầu không mấy suôn sẻ, anh cứu tôi ra khỏi bước đường cùng, bà Tô là một ngọn núi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhả đá xuống đè chết người, còn Tô Duyệt Sinh lại là ngọn núi cao hơn, tôi có vinh hạnh gì được ngọn núi cao chót vót ấy cứu vớt đây? Tôi chỉ là một con kiến nhỏ bé, dễ dàng bị người ta dí chết bằng một ngón tay. Tôi nào dám lợi dụng gì Tô Duyệt Sinh chứ, chỉ là ở cạnh anh quá lâu, lâu đến nỗi tôi thấy sợ hãi. Anh vứt bỏ tôi chỉ là chuyện trong phút chốc, mặc dù không hẳn anh thích tôi, nhưng chỉ cần anh thừa nhận tôi là người của anh thì dẫu kẻ khác có muốn bóp chết tôi, cũng cần phải cân nhắc kỹ càng.
Đây thực sự là một cuộc sống rất bi thương, tôi hiểu rõ điều đó. Thế nhưng, cưỡi hổ khó xuống, một khi đã lựa chọn con đường này, dù nhiều chông gai thế nào cũng vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
Thấy tôi im lặng, Tô Duyệt Sinh lại mở miệng: “Hay là anh đã nghĩ nhiều rồi? Em gặp lại Trình Tử Lượng nên thẫn thờ, đành tùy tiện lên giường với người khác để giữ tâm trạng bình tĩnh?”
Lần này thì phải phân trần rồi, tôi cười ngốc nghếch, nói: “Anh nghĩ linh tinh quá, chuyện em và Trình Tử Lương, chẳng phải anh rõ mười mươi rồi ư? Em mà còn lưu luyến anh ta thì trời không dung tha em, ngay cả mẹ em cũng không thể yên lòng nhắm mắt.”
Nghe tôi nhắc tới mẹ, Tô Duyệt Sinh biết tôi chân thành nên không nói thêm nữa, chỉ cười nhạt một tiếng.
Tôi ngồi ở đầu giường rất lâu, đơi đến khi Tô Duyệt Sinh ngủ say mới đi tắm rửa.
Thời trung học, tôi vô cùng ghét mẹ, vì mẹ luôn có những mối quan hệ mập mờ với những kẻ lắm tiền. Tiền quan trọng đến thế sao, những kẻ đó cũng đâu có cưới mẹ, họ chỉ coi mẹ là món đồ chơi mà thôi.
Sau này, tôi còn vô liêm sỉ hơn cả mẹ.
Tôi về phòng riêng, chợp mắt một lát lại mơ hồ thấy Tô Duyệt Sinh. Anh nói: “Em có gì đáng để tôi rat ay giúp đỡ?”
Lần đó, Tô Duyệt Sinh đã cãi nhau một trận ra trò với Trình Tử Tuệ. Nghe nói đến cuối cùng, ông Tô phải ra mặt giảng hòa. Tô Duyệt Sinh nói một câu khiến cha mình phải nghẹn họng: “Người phụ nữ của tôi, ai dám động vào!”
Từ đó, ba chữ Trâu Thất Xảo trở thành cái tên gây tò mò, ông Tô suýt chút nữa thì phát bệnh tim, ngay cả Trình Tử Tuệ cũng sợ tôi sẽ được bước chân vào nhà họ Tô. Bà ta có nằm mơ cũng không muốn thấy tôi trở thành ‘con dâu’. Thế nhưng Tô Duyệt Sinh chỉ nói vậy mà thôi. Trình Tử Tuệ rốt cuộc cũng hiểu ra tôi chỉ là công cụ để Tô Duyệt Sinh đối đầu với bà ta.
Tôi ngủ chập chờn, tỉnh dậy thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Gió lạnh ùa vào trong phòng, tôi co ro trong chăn. Trời vẫn chưa sáng, nhưng tôi lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Thực ra vì buổi tối chưa ăn cơm nên giờ bụng đói cồn cào không ngủ nổi. Tôi mò xuống bếp, mở tủ lạnh xem có gì ăn được không, đúng lúc Tô Duyệt Sinh cũng xuống uống nước.
Anh uống nước chanh, còn bỏ thêm đá. Tôi rót cho anh một cốc nước, nịnh nọt: “Anh đói không? Có muốn ăn gì không?”
Đồng hồ treo trong bếp đã điểm ba giờ sáng, lúc này làm đồ ăn thì có phần kì quặc, nhưng Tô Duyệt Sinh nghiễm nhiên gật đầu, tôi không dám để anh ôm bụng đói. Thế là, tôi nấu hai bát mì, một bát có trứng gà, một bát không. Tô Duyệt Sinh không ăn trứng nên tôi thêm thật nhiều rau vào bát của anh.
Ăn được hai ba miếng thì Tô Duyệt Sinh buông đũa. Tôi sợ anh chê, vội hỏi: “Hay để em gọi đồ ăn bên ngoài về?”
“Xin lỗi!”
Tôi ngây ra. Tô công tử đang nói xin lỗi tôi? Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Anh có phần áy náy. “Vừa rồi đột nhiên nhớ ra, hôm qua là sinh nhật em!”
“À…Em còn quên nữa là! Không sao cả! Không kỉ niệm sinh nhật là tốt nhất, phụ nữ qua hai mươi lăm, ai còn muốn nhớ sinh nhật nữa chứ!”
Nói vậy chứ thực ra trong lòng tôi vẫn chưa hết kinh ngạc, Tô Duyệt Sinh mà cũng nhớ đến sinh nhật của tôi.
“Điều ước năm ngoài của em là có anh cùng đón sinh nhật năm nay. Vậy là anh lại quên mất.”
Năm ngoái, khi thấy Trần Quy và mấy người quản lý mua bánh ga tô đến chúc mừng tôi, Tô Duyệt Sinh mới biết là sinh nhật tôi. Anh cao hứng bảo tôi châm nến và ước. Ở trước mặt Tô công tử, tôi đương nhiên phải lấy lòng anh, vậy nên tôi đã nói là mong năm sau anh vẫn ở bên đón sinh nhật cùng tôi. Tôi nói xong liền quên, không ngờ anh còn nhớ.
“Không sao thật mà, hơn nữa, chẳng phải anh cũng đã đón sinh nhật cùng em rồi đấy thôi!” Tôi tỏ ra thức thời nói. “Anh xem, chúng ta còn ăn mì trường thọ cùng nhau cơ mà. Nếu không phải do anh bảo đói thì em cũng không nghĩ ra việc nấu mì ăn đâu.”
Dường như vẫn còn áy náy, Tô Duyệt Sinh nói: “Nói điều ước của em đi, anh nhất định sẽ đáp ứng!”
Tô Duyệt Sinh nói những lời này quả thực là ngàn năm khó thấy, chẳng phải chỉ cần đưa cho tôi một tờ chi phiếu trông để tôi tự điền số là được rồi sao. Đáng tiếc, tôi phải chừa một đường lui cho mình, nên giả vờ hờn dỗi nói: “Được thôi, thế một viên kim cương thật to nhé, anh tặng em đi!”
Tô Duyệt Sinh rất hào phóng, chỉ hai ngày sau đã sai Tiểu Hứa mang đến cho tôi một sợi dây chuyền có gắn viên kim cương rất lớn, tỏa sáng long lanh.
Tôi đắc ý đeo đi khắp nơi khoe khoang. Thế là bên ngoài lại xôn xao tin đồn, đại khái là: mặc dù Hướng Tinh được ưu ái, nhưng tôi vẫn chưa ‘thất sủng’, chứng tỏ hồ li tinh là tôi đây đã không uổng công tu luyện ngàn năm.
Xem tiếp: Chương 9