41 Nam tử nói một hơi dài rồi mới bỏ tay ra khỏi miệng cô, lúc này cô mới có thể phản ứng. - Đồ khốn, tất cả là tại anh - Cô trở nên tức giận thay vì sợ hãi.
42 Hắn chống tay vào cằm xoay xoay cây bút màu vàng tự mỉm cười, mấy ngày nay dù bận đến cỡ hắn cũng bỏ thời gian để chăm sóc, tự tay xuống bếp nấu nướng rồi lại đem lên phòng.
43 Đi theo quán tính cô dừng bước tại một cửa hàng mà cô đã đi cùng Vương Đình ngồi ăn uống, khi ấy cô phải phì cười vì cách cầm đũa của Vương Đình rất khó khăn.
44 Tuấn Hùng đẩy tách trà về phía cô. Đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo rèm vào. Cô lặng im không nói gì bởi cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
45 Thành phố đã lên đèn. Lâu rồi cô không có dịp nhìn ngắm cảnh vật trên những con đường thẳng tắp dãy hàng cây, lâu lắm rồi cô không còn nhìn thấy mọi hoạt động ở thành phố Z, những con người ở nơi đây họ luôn bận rộn dù bận rộn đến đâu cuối tuần họ cũng dành một chút thời gian cho gia đình bé nhỏ của mình, với những người làm cha mẹ họ thường đưa đón con đi chơi hoặc làm những món ăn mà gia đình mình yêu thích.
46 Vương Đình không hề chú ý đến sự biến đổi của Lý Nam. Trong tay vẫn ôm chặt lấy Bảo An, đầu Vương Đình cúi gục xuống, lúc này trong tâm Vương Đình chỉ có đau khổ khi mất đi một người anh em tốt một người từng quan tâm và lo lắng từng bữa ăn giấc ngủ.
47 Hắn nhìn Khải Huy cười đắc chí trong lòng có một chút gì lo lắng và bất an. - Anh có thể thả cô ấy ra được chưa - Hắn lên tiếng khi Khải Huy chăm chú nhìn vào chữ ký của hắn.
48 Các con số dần về đích càng chạy nhanh với tốc độ chóng mặt. Trong cơ thể hắn bắt đầu tạo thành một cảm giác lạ đang tích tụ ở lồng ngực, một sức mạnh tiềm ẩn đang hình thành.
49 Hắn đứng nhìn qua khe hở của tấm rèm cửa, tay hắn khẽ vạch tấm rèm nhìn vào bên trong. Cô vẫn ngồi im lặng trên giường, đôi mắt trở nên vô hồn trống rỗng.
50 Đam Mê!Bức tường im lìm bỗng rung chuyển dần để lộ ra một cánh cửa bằng gỗ mun. Họa tiết hoa văn trên cánh cửa được trạm trổ, khắc họa những đường nét hoa văn thật tinh tế, sắc nét.
51 Thanh Nhã. Đây là cửa hàng hoa giấy, cô lấy tên của chính mình đặt tên cho cửa hàng. Tất cả những bông hoa do chính tay cô làm ra để mang một vẻ đẹp thanh nhã thoát tục, mỗi một bông hoa rất có hồn khiến số lượng khách ra vào cửa hàng ngày càng đông.
52 Vương Đình thở dài lắc đầu khi thấy Minh ngồi ôm quyển tiểu thuyết đọc mà khóc theo, cứ ngồi đọc một chữ lấy tay lau nước mắt một lần.
53 Hắn vuốt nhẹ sợi tóc rơi trên má cô sang một bên. Những ngón tay thon dài lạnh lẽo chạm lên khuôn mặt trắng nhợt của cô. Đôi mày cô khẽ nhíu lại, hắn trong giấc mơ cô đã thấy điều gì đó.
54 Đức Hoàng ngồi trong xe không biết đã bao nhiêu lâu có lẽ ngồi gần được một ngày. Trong lòng ông rất có nhiều cảm xúc, những kỉ niệm chợt ùa về những chuyện buồn vui, hạnh phúc và những giọt nước mắt chia ly.
55 Minh cặm cụi quét dọn dẹp cửa hàng, từ lúc bị hắn cảnh cáo nên chăm chỉ làm việc một chút và không lơ là như mọi khi. - Này - Vương Đình đi đến từ phía sau lên tiếng.
56 Ánh sáng màu vàng vẫn tập trung nơi vùng bụng cô càng lúc càng nhiều tụ hợp lại thành một quả cầu màu vàng rực, mồ hôi trên trán Hà Dĩnh bắt đầu lấm thấm trên làn da trắng mịn, vết thương trên người vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
57 Ngọc Băng hấp thụ lấy băng khí trong tòa thạch động. Luồng ánh sáng mỗi lúc một lớn, những tia sáng từ mũi tên bạc bắt đầu phát ra một đường thẳng trong suốt xuyên thấu qua tòa băng sơn ngàn năm trong động.