61 Trong điện thoại, Quách Lâm Lâm nổi trận lôi đình với Lý Phong, chất vấn bạn thân của anh tại sao lại có thể vô tình vô nghĩa như vậy! Cuối cùng, cô nàng còn nói là hai người tạm thời không gặp nhau nữa.
62 Đúng là sắc mặt Hứa Triển rất khó coi. Cho đến lúc cô gần đi ngủ, Uông Nhất Sơn mới gửi một tin nhắn đến: Mai về nhà nói chuyện. Một tin nhắn máy móc như công thức khiến cô rất khó chịu, chỉ hận không thể lôi tin nhắn đó ra khỏi màn hình, xé nó đi, rồi dùng chân đạp vài cái.
63 Hứa Triển dứt khoát cầm lọ bột giặt đập vào đầu anh, “Đủ đủ cái đầu anh ý! Ai thèm làm…chuyện đó với anh! Phắn sang một bên đi!”Nặc Nặc lắc con khỉ bông trong tay, ê a cổ vũ ẹ.
64 Lúc Uông Nhất Sơn về nhà, anh thấy Hứa Triển đang ở trong nhà tắm, trên người đầy bọt xà phòng, trong miệng còn bọt kem đánh răng. Cô chỉ chừa nước cầm bàn chải cọ cả người một lượt mà thôi.
65 Bữa tối của bốn người bắt đầu trong bầu không khí vô cùng kỳ quái, cho dù có ăn gì cũng thấy nhạt như nước ốc. Uông Nhất Sơn tương đối hiểu người bạn thân của mình, vì vậy lấy cớ bà ngoại của con trai có việc nên hai vợ chồng phải về sớm, rồi để mình Quách Lâm Lâm lại, kéo Hứa Triển đi.
66 Đứng trong sân trường, Hứa Triển có cảm giác chỉ mới rời khỏi đây từ hôm qua. Không lâu trước đó, cô đã từng bước đi trong khoảng sân rộng này, vào lớp học, đến căng tin, thư viện…Tuy nhiên, cô vẫn không quên mục đích mình đến đây ngày hôm nay.
67 Hứa Triển nhìn người đàn ông trước mặt với đầy vẻ khinh ghét. Mái tóc ông ta đã được nhuộm màu đen nhánh, vài lọn tóc trên đỉnh đầu uốn quăn rất thời thượng, nhưng trên mặt đã có mấy nốt đồi mồi.
68 Hứa Triển giãy giụa trên vai Uông Nhất Sơn, miệng la lối ầm ĩ: “Thả tôi xuống!”Phía ngoài phòng họp, chẳng thấy bóng dáng một luật sư nào cả. Uông Nhất Sơn nhét Hứa Triển vào xe, còn cấp dưới của anh bế Tiểu Nặc vào một xe khác.
69 Trên sàn nhà trải thảm màu hồng phấn, một thằng bé mập mạp đang lăn lê, miệng la khóc ầm ĩ: “Con muốn tìm mẹ! Con muốn tìm mẹ…”Nhìn mười mấy đứa trẻ con nghịch như quỷ sứ, cô giáo cũng phải đau đầu.