161 “Nếu nhà vua không chăm lo cho dân, cho nước,
Thì đó là dấu hiệu của thế nước suy vong;
Nếu mặt trời không xua tan bóng đêm,
Thì đó là dấu hiệu của hiện tượng nhật thực.
162 Người khổ sở nhất khi Chân Kim ở lại trong trang viên chính là tôi. Đi đến đâu tôi cũng phải trùm kín mặt. Buổi tối, Chân Kim cho người đến mời tôi dự tiệc nhưng tôi viện cớ chưa hết cảm nên từ chối tham gia.
163 Tôi ngắt lời cậu ta bằng tràng cười giòn giã, nước mắt trào ra:
- Nên chàng đã giao tôi cho người đàn ông khác, lại là người đàn ông quyền lực nhất thế gian! Tôi nên cảm ơn chàng ư? Vì sao chàng không hỏi xem tôi có bằng lòng hay không?
Thấy tôi khóc, cậu ta cuống quýt không biết phải làm sao, đành rút từ trong túi áo ra mảnh khăn lụa, rụt rè đưa cho tôi:
- Em đừng trách thầy.
164 “Nhà vua nhân từ, bác ái,
Sẽ được dân yêu, dân theo;
Hoa sen nở giữa đầm lầy,
Chim thiên nga rủ về tụ hội. ”
(Cách ngôn Sakya)
Chân Kim giam mình trong phòng suốt mấy ngày liền sau khi bị tôi cự tuyệt.
165 Bát Tư Ba đứng không nổi. Chàng lảo đảo, chực đổ người về phía sau. Tôi hốt hoảng chạy lại đỡ chàng. Chung Dorje ngồi thụp xuống gào khóc, nện từng nắm đấm dữ dằn xuống mặt bàn:
- Ta hối hận muôn phần! Nếu lúc xưa phái Drikung chịu phục tùng Sakya thì cùng lắm chỉ bị mất một số đất đai và cư dân, chứ không phải chịu đại nạn thế này! Trong số hơn một nghìn mạng người của phái Drikung, kẻ thì bị giết chết, người thì bị thiêu cháy, các đệ tử đã phải liều mạng giúp ta trốn thoát, để đến đây gặp ngài.
166 Chân Kim nói không sai, lần này về Sakya, chúng tôi rất khó đối phó với một kẻ đã gây dựng được vây cánh lớn mạnh như Kunga Zangpo. Chúng tôi phải dựa vào thế lực của Chân Kim mới mong giải quyết được triệt để mọi việc.
167 Phần 5: Kết cục cuối cùng
“Người hiền lành cũng sẽ phản kháng nếu bị ức hiếp;
Gỗ đàn hương cũng sẽ bùng cháy nếu bị cọ xát. ”
(Cách ngôn Sakya)
Năm 1277 – tức năm Đinh Sửu, Âm Hỏa theo lịch Tạng – tức niên hiệu Chí Nguyên thứ mười bốn, nhà Nguyên.
168 Toàn bộ công trình kiến trúc này chỉ có duy nhất một cổng chính ở phía đông, phía trên cổng là đài quan sát. Cổng thành xây dựng kiểu cổng vòm, cuốn tò vò, rất sâu, hình chữ “T”, bên trong có cửa tò vò.
169 Đêm Giao thừa, cả gia đình quây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Kể từ khi Bạch Lan Vương qua đời, đã rất lâu rồi phái Sakya không được đón một ngày náo nhiệt như thế.
170 “Người hiền làm quan,
Muôn người bình an;
Tri thức mở mang,
Nơi nơi giàu sang. ”
(Cách ngôn Sakya)
Tháng Giêng năm đó, Bát Tư Ba tổ chức một pháp hội lớn ở Rinmo, Chumig, với sự tham gia của đông đảo tăng nhân khắt đất Tạng.
171 Tôi ngồi yên bên Bát Tư Ba từ nãy giờ, không nhẫn nhịn nổi, lên tiếng:
- Nên ngươi đã vong ân bội nghĩa, gây ra việc tàn ác trời không dung đất không tha ấy!
Hắn nhìn tôi, hoang mang lo sợ, không dám cự lại, chỉ cúi đầu giảo biện:
- Kể từ ngày cậu chủ ra đi, không đêm nào tôi được yên giấc, những cơn ác mộng hành hạ, giày vò tôi hằng đêm.
172 Tôi bỗng thấy chột dạ, cô ấy hình như đang nói lời trăng trối. Tôi gật đầu ngay tức khắc:
- Cô đừng lo, tôi hứa với cô. Mau đứng lên đi, nền nhà lạnh lắm!
Lúc này cô ấy mới bình tâm lại và chịu đứng lên.
173 “Kẻ ít học thường kiêu căng, ngạo mạn,
Người hiểu biết luôn khiêm nhường, điềm đạm;
Suối nhỏ cứ róc rách đêm ngày,
Biển lớn vẫn hiền hòa muôn thuở.
174 Tôi run rẩy áp sát vào bờ môi tái xám của chàng, dồn cho bằng hết chút linh khí cuối cùng trong cơ thể. Nhưng tôi chưa kịp chạm vào môi chàng thì chàng đột nhiên mở mắt, nhìn tôi, ánh mắt sáng rực như thể thấu suốt tâm can tôi, đôi mắt ấy là nơi duy nhất còn dấu hiệu sự sống trên cơ thể chàng.
175 Tôi áp viên ngọc vào ngực mình, nước mắt tuôi trào. Ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ viên ngọc quấn quýt lấy tôi, như đang khe khẽ an ủi. Tôi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên viên ngọc:
- Lâu Cát, Kháp Na, em sẽ chờ hai người, đời đời kiếp kiếp.
176 “Đường học thuật lắm gian nan,
Trau dồi khổ luyện mới tường cổ kim;
Ham mê cuộc sống êm đềm,
Hân hoan cũng chỉ một niềm nhỏ nhoi. ”
(Cách ngôn Sakya)
Năm 1283 – tức niên hiệu Chí Nguyên thứ hai mươi, nhà Nguyên.
177 Sự kiện đó xảy ra ngay trong năm đầu tiên Dharma đặt chân đến Đại Đô, vì việc này mà kinh thành của Hốt Tất Liệt chấn động, dân chúng xôn xao.
Chân Kim tỏ ra vô cùng hoan hỉ, cười vang hào sảng, vẻ mặt rạng rỡ, bộ râu quai nón rung rung theo tiếng cười:
- Tiểu Lam ơi, có phải em đang lo lắng cho ta không? Đây là lần đầu tiên em quan tâm đến ta như vậy.
178 - Không hẳn là cố tình hãm hại ta, vì triều đình Trung Nguyên vốn có truyền thống nhường lại ngôi báu.
Chân Kim vẫn còn rất tỉnh táo vì cậu ta không lớn tiếng thóa mạ kẻ dâng tấu chương đó, chỉ lắc đầu, ủ dột:
- Nhưng việc này không hợp với tục lệ của người Mông Cổ, người kế nhiệm ngôi vị Đại hãn phải được đại hội Kurultai bầu chọn sau khi Đại hãn tiền nhiệm qua đời.
179 “Kẻ yếu nếu dựa vào vĩ nhân,
Vẫn có thể thành công;
Hạt nước nếu hòa vào biển lớn,
Sẽ không bị cạn khô. ”
(Cách ngôn Sakya).
180 Năm 1286 – tức niên hiệu Chí Nguyên thứ hai mươi ba, nhà Nguyên.
Chân Kim bốn mươi ba tuổi, Dharmapala mười chín tuổi.
Không thể đợi Dharma cùng về Đại Đô, vì quá nóng ruột, tôi đã lên đường đi trước.