21 Có những người, sinh ra để làm xã hội đen. Mặc dù tay họ đầy máu, mặc dù họ gây ra bao nhiêu tội ác, mặc dù họ bị người đuổi giết mỗi ngày, nhưng họ. .
22 Đối với An Dĩ Phong mà nói, nửa năm thực sự không lâu!Cuộc sống của hắn vẫn như vậy – Giết người cùng bị người đuổi giết!Hắn đương nhiên nhớ, nhưng không phải cảm giác thống khổ, chỉ có chút nao lòng, muốn biết cô sống có tốt không, có nhớ hắn hay không, có vì hắn mà rơi lệ?Đôi khi hắn cũng nằm trên giường nhớ lại cơ thể cô, liền đứng lên ngâm mình trong nước lạnh, uống bình rượu, rồi bình yên đi vào giấc ngủ.
23 Mười lăm năm nháy mắt trôi qua. . . Đối với một người đàn bà mà nói, thời gian chính là thứ khắc sâu trong kí ức. . . Tịch mịch bên gối, không ai vì mình lau đi nước mắt.
24 Amy ngồi trên xe, phát hiện chồng mình bất thần xuyên qua kính ô tô nhìn Chris, mặt đanh lại, ánh mắt thâm thúy sáng lên, nhẹ nhàng mỉm cười. . . “Này!” Cô dùng hai tay che mắt hắn, ngây thơ ôm cổ nói: “Không được nhìn!”“Ghen sao?” Người đàn ông gỡ tay Amy, không tiếp tục nhìn mà đem ánh mắt tập trung lại trên mặt cô: “Hai người tán gẫu hình như rất hợp nhau, nói chuyện gì vậy?”“Chuyện phụ nữ nói ra anh sẽ không hứng thú đâu, đơn giản là chồng, con cái, chẳng còn gì khác.
25 An Dĩ Phong đúng là rất cần giải tỏa, nhiều áp lực đè nén như vậy, hôm nay hắn sẽ đem tất cả trut ra ngoài. Hắn ở trên đường cao tốc lái xe một hồi, lúc trở về nhà đã là ba giờ sáng.
26 Đột nhiên, cửa bật mở, An Dĩ Phong lo lắng xông vào. “Tiểu Thuần?” Hắn ngồi xuống bên người cô, run rẩy cầm lấy bàn tay cô rướm máu. “Anh lại làm tổn thương em sao?” Giọng nói hắn ngai ngái như khóc, gắt gao ôm lấy vai cô, đem cô tựa vào lòng mình.
27 Năm giờ đúng, Tư Đồ Thuần mặc một bộ váy ngắn màu đen đi vào trong quán, màu đen như càng tô thêm vẻ tiêm gầy mỏng manh nơi cô, một chiếc túi xách rất lớn đặt trên vai lại càng làm cho cô thêm yếu đuối, khiến người khác đau lòng.
28 Cúp điện thoại, cô đi ra ngoài, đứng trước mặt hắn: “Không chịu được, phải không?”Hắn nghiêng mặt, lắc đầu, tóc bay bay trong gió. “Không chịu được cũng đừng miễn cưỡng.
29 Trong thành phố phồn hoa đông đúc này, một tình yêu sau mười lăm năm trắc trở, cuối cùng cũng có thể tìm lại được. . . Tư Đồ Thuần dựa vào vai An Dĩ Phong, cảm nhận từng hơi thở của hắn, giống hệt như trong kí ức, vẫn tràn đầy nam tính, mang theo một cảm xúc mãnh liệt.
30 Trong tiếng xé vải, trên người Tư Đồ Thuần không còn một mảnh. . . Aiz! Bộ nội y này của cô, từ trên đến dưới không may mắn thoát được rồi!Trong lúc cô khóc thương tống tiễn bộ bội y của mình hắn đã nhanh chóng tự cởi quần áo.
31 Tư Đồ Thuần cúi người nhặt lá thư lên, miễn cưỡng cười: “Đúng, ba đã trở về!”Mắt Tiểu An ngập nước, nhưng nó cố gắng nhịn xuống, không để nước mắt rơi ra ngoài, “Mẹ! Mẹ đùng cùng với An Dĩ Phong, mẹ có biết, chú ấy đổi phụ nữ so với nháy mắt còn nhanh hơn!”Tư Đồ Thuần rốt cuộc cười không ra.