Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển Chương 2.1: Hắc Cẩu (1)

Chương trước: Chương 1: Hoa Lệ Xuyên Qua



Xuyên qua rồi, thật sự xuyên qua rồi, đừng đùa chứ sao nói xuyên qua là xuyên cái vèo vậy. Giờ làm sao đây? Đường đường là một chủ tịch, đùng một cái xuyên qua, không nhà không cửa, đặc biệt không một xu dính túi, mà cho dù có dính túi thì cũng chả xài được...

Không lẽ lại phải làm kiếp ăn mày. Khốn kiếp! Lão thiên ông vừa vừa phải phải thôi chứ! Sao cứ bắt ta làm ăn xin hoài vậy?Mười năm trước, ta đã phải nhẫn nhịn bao nhiêu tuổi nhục mới có được ngày hôm nay. Đùng một cái, ông lấy đi hết tất cả. CÓ NGON CHO SÉT ĐÁNH CHẾT TA LUÔN ĐI! TA HẬN CUỘC ĐỜI, TA HẬN ÔNG TRỜIIIII !

ĐOÀNG!... Lập tức trên trời không mây không gió, liền lóe lên một vệt sáng. Tiểu Điệp nhanh như sóc nhảy sang một bên.

"Ách! Ta chỉ nói đùa thôi mà ông nhẫn tâm cho đánh thật à?" Nhìn cái cây kế bên bị đánh chỉ còn cái gốc, Tiểu Điệp trán đổ mồ hôi hột, khó khăn nuốt nước miếng ực một cái. Này lão thiên! ngài cũng không cần phũ thế chứ?...

"Grừ!"

Bỗng tiếng chó từ đâu gầm lên, Tiểu Điệp bừng tỉnh, vội dáo dác tìm kiếm. Lắng nghe kĩ, nàng phát hiện tiếng gầm phát ra từ lùm cây đối diện. Không nhanh không chậm, nàng liền vạt lá cây ra hai bên, dần dần tới gần nơi phát ra tiếng.

Khi vạt lá cuối cùng được vạt ra, xuất hiện trước mặt Tiểu Điệp là một tiểu hắc cẩu. Dường như, con chó ấy cũng nhận ra được sự hiện diện của Tiểu Điệp, bèn gầm gừ dữ dội, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy sát khí.

Tiểu Điệp bị ánh mắt đó làm cho giật mình, vội lùi lại mấy bước. Thấy Tiểu Điệp lùi, hắc cẩu cũng thu lại ánh mắt, nằm ngửa ra thở phì phò, xung quanh máu không ngừng chảy ra, cả một mảng cỏ đều bị ướt đẫm bởi máu tươi.

Nhìn thấy máu không ngừng chảy, hắc cẩu cũng dần vô lực nhắm mắt lại, Tiểu Điệp bèn bạo gan đi lại gần lần nữa. Cắn thì cắn có gì phải sợ.

Nàng quỳ xuống bên cạnh, nâng người hắc cẩu để lên người mình, cẩn thận quan sát vết thương gần ngay đùi. "Chậc! Sao mà bị thương dữ vậy nè?". Tiểu Điệp cúi xuống, lấy tay xé quần, định băng bó cho tiểu cẩu như trong phim thường hay làm.

1 giây...

2 giây...

3 giây...

Hida... hia... ihhiiiiiaaaaa... Chết tiệt! Trong phim người ta xé một cái rẹt đi cả thước, ta xé nãy giờ không được một xăngtimet. Bà nó, đúng là trong phim không tin được mà, toàn lừa đảo! Nhìn cái quần chẳng xi nhê, Tiểu Điệp khói bốc đỉnh đầu, không ngừng thở phì phò.

MỘT LẦN NỮA

HIA... Aaaaa...

Nàng cố hết sức gồng mình lên xé cái quần, nàng gồng đến nỗi mà cái mặt đỏ còn hơn con tôm luộc. Miệng không ngừng hô:

HiAAaaaa...

RẸT! AHA! Rách rồi!

Nghe tiếng rách, Tiểu Điệp cười hớn hở, nhưng ngay sau đó mặt lập tức hắc còn hơn đít nồi. Trời ạ! Xé nãy giờ mới rách được một xí, còn chưa được một xăngtimet? Không phải chứ?

"Hừ... hừ..." Hắc cẩu trong lòng Tiểu Điệp không ngừng rên rỉ, máu chảy càng lúc càng nhiều, thấy vậy Tiểu Điệp càng thêm luống cuống. "Này này, mi sao vậy? Cố lên, ta sẽ tìm cách cầm máu cho mi." Đúng rồi, phải mau kiếm lá tía tô với húng láng, nhưng ở đâu đây?

Chợt trong túi quần Tiểu Điệp rớt ra cây kéo. Nhìn cây kéo dưới đất như nhìn thấy phật sống, Tiểu Điệp vội cầm cây kéo lên cắt phần dưới cái áo sơ mi, sau đó cắt ống quần thành sợi dài. Ui da! Vì cắt quá gấp, Tiểu Điệp cắt trúng phải tay, máu nhiễu xuống vải ướt đỏ vài giọt li ti.

Mặc cho cảm giác nhói ở ngón tay truyền đến, Tiểu Điệp vẫn chăm chú cắt, sau đó cẩn thận bó lại cho tiểu cẩu.

Băng bó xong xuôi, Tiểu Điệp nâng nhẹ tiểu cẩu đặt lên đám cỏ tươi mà nàng vừa mới gom lại. Tiểu Điệp nhìn hắc cẩu thì thầm: "Ngươi cố chịu chút, ta quay lại ngay", rồi xoay người rời khỏi. May mắn là khi nàng vừa đi vài bước liền bắt gặp lá tía tô, bèn nhanh tay bứt vài lá đem về chỗ hắc cẩu.

Tiểu Điệp tán nhuyễn, cẩn thận đắp vào vết thương. Nhìn vết thương sâu đến nỗi có thể thấy xương, nàng không khỏi rùng mình một cái. Chỉ sau vài phút, máu ngưng chảy, Tiểu Điệp thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve bộ lông màu đen của hắc cẩu, ôm vào trong lòng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 2.2: Hắc Cẩu (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tao Loạn

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 13



Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Vết sẹo định mệnh

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen

Số chương: 39