21 Hoàng thượng tai qua nạn khỏi, các cung phi đều đến thăm hỏi, nhưng đến bước chân qua thềm còn không được, duy chỉ quý phi được phép vào trong. Ninh Nhược Đình bưng bát thuốc lên, chu đôi môi hồng thổi thổi, rồi đưa cho hắn.
22 Nửa tháng tuần Lôi Thừa Vũ không tới gặp nàng, Ninh Nhược Đình mới phát hiện ra, nàng lại rất nhớ hắn. Nửa tháng này Lôi Thừa Vũ ngoài lúc lên triều, đều tới doanh trại xem diễn tập.
23 " Nhược Đình, dậy!"Nàng mơ màng mở mắt ra : " Ưm?"" Tới nơi rồi!"Hắn xuống ngựa, sau đó đỡ nàng xuống. Viên tướng giữ ải cung kính cúi đầu : " Mạt tướng tham kiến hoàng thượng, tham kiến nương nương, tham kiến Nhị Vương gia!"" Miễn lễ! Đại vương gia đâu?"" Hồi hoàng thượng, vương gia đang huấn luyện binh sĩ ở trong.
24 Sáng sớm hôm sau, Ninh Nhược Đình dậy trước, sai người chuẩn bị sẵn điểm tâm. Trời còn chưa sáng hẳn, nhìn ra ngoài còn thấy lớp khói sương mờ mờ. Cháo trắng và trứng muối được dọn lên.
25 Phong Trạch nhanh chóng áp giải tàn quân đến trước mặt Lôi Thừa Vũ. Ninh Nhược Đình đứng bên cạnh hắn, thoáng chau mày, nàng dù sao đối với cảnh tượng thê thảm thế này cũng không quen mắt.
26 Sáng hôm sau, quân lính hàng ngũ chỉnh tề, chuẩn bị lên đường. Ninh Nhược Đình cũng không nghĩ có thể trở về sớm như vậy, xem ra Tiểu Thanh đánh giá thấp năng lực của hắn rồi, còn nói nhanh ba tháng, chậm nửa năm chứ.
27 Sáng hôm sau, tan triều từ rất lâu, nàng vẫn không thấy Lôi Thừa Vũ tới. Ninh Nhược Đình biết hắn giận nàng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn không thấy mình làm gì sai.
28 Đến gần trưa hôm sau, nàng mới tỉnh dậy. Hậu quả của một câu " sẵn sàng", đó là toàn thân nàng vô cùng đau nhức, cảm giác toàn thân vô lực, xương cốt như bị rút sạch.
29 Ngự lâm quân nhanh chóng tiến vào. " Bắt tất cả người trong cung Vĩnh Thuỵ về Đại lý tự điều tra!"Ninh Nhược Đình trong lòng cười lạnh, thái hậu cũng thật chu đáo, ngay cả Ngự lâm quân cũng đã điều động tới, sẵn sàng bắt người.
30 Về đến cung Vĩnh Thuỵ, Ninh Nhược Đình tâm trạng có đôi chút khó chịu, cái gì cũng không nói, chỉ ngồi im lặng. Nàng không muốn sau này lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng người khác, như vậy rất mệt mỏi.
31 Con trai của quan phủ được đưa tới, rõ một bộ dáng uể oải, hắn cúi người hành lễ" Tham kiến khâm sai đại nhân!"Lão ông trợn mắt" Hắn! Chính là hắn!" Vừa nói, đã muốn liều mạng xông tới.
32 Ninh Nhược Đình gần đây ngủ rất nhiều, gần trưa vẫn không chịu dậy, hắn đành phải đánh thức nàng. Thức ăn được dọn lên, nàng không muốn ăn, nhưng Lôi Thừa Vũ nhất định không bỏ qua, nàng liền tuỳ tiện gắp mấy miếng rau cho vào miệng.
33 " Nương nương có gì phân phó?"Lý Đằng rất nhanh đã tới, tốc độ quả thật người bình thường không có được. Ninh Nhược Đình cái gì cũng không nói, sắc mặt âm trầm đẩy chén trà về phía Lý Đằng.
34 Ninh Nhược Đình cùng Lôi Thừa Vũ trở về cung Vĩnh Thuỵ, người của Lan Tâm các cũng được thả đi hết. Nàng trở về, dùng bữa xong, hôm nay thật sự có chút quá sức rồi, liền đi nghỉ ngơi.
35 " Trong này có xạ hương và hoa huệ!"Ninh Nhược Đình nghe thấy, tâm trí liền chấn động. Dù không theo học y thuật, nhưng ít ra nàng biết chút ít. " Hoa huệ toả hương vào ban đêm, hơn nữa mượn sức lò đốt, hương thơm càng nồng đậm, khiến tâm trí bất an.
36 Tết Nguyên đán cũng tới rất gần rồi. Mặc dù chưa tìm được thủ phạm, nhưng nàng cũng không thể ở trong cung suốt dịp Tết được. Một dịp vui như vậy, sao có thể bỏ lỡ? Hơn nữa đây chính là cơ hội để nàng một lần trải nghiệm không khí Tết ở nơi cổ đại rốt cuộc như thế nào.
37 Đã hai ngày, quý phi ngoài lúc xem xét công việc chuẩn bị cung yến ra, đều cùng vũ nữ Thiển Nguyệt và Thanh tổng quản đóng chặt cửa cung, ở bên trong làm cái gì thần thần bí bí.
38 Nàng thoải mái trả lời " Thi nghệ của bản cung có hạn, xin chư vị đừng chê cười. "" Nương nương quá khiêm tốn rồi!"Lôi Thừa Vũ còn đang nghĩ, nàng sẽ khéo léo từ chối, từ trước tới giờ hắn cũng chưa từng thấy qua tài năng thi phú của nàng.
39 Buổi tối, Lôi Thừa Vũ thu xếp xong mọi chuyện với sứ thần hai nước, liền trở về cung Vĩnh Thuỵ. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, suy đi tính lại, vẫn là nên nói cho nàng biết.
40 Cả một đêm, quan binh được điều động đi tìm kiếm khắp kinh thành, đèn đuốc thắp sáng rõ như ban ngày. Bên trong gian nhà tranh nhỏ ở chân núi Thanh Lâm, một loạt thị vệ đổi lại trang phục Ngự lâm, dần dần tản ra ngoài.