41 “Anh thả con tôi đi, bé mới bảy tuổi, là người vô tội. ” Gã cũng là người, tôi không tin gã không còn chút tình người nào.
Lí dũng ngồi hút thuốc trên ghế lái, không nhẫn nại mà xua khói: “Người vô tội sao? Ai bào con bé là con gái của Tôn Hạo Chí!”
Đầu tôi nhanh chóng xoay chuyển, không biết vì sao lại nói ra một câu: “Nếu như bé không phải là con gái ruột của Tôn Hạo Chí thì sao? Anh có thể thả bé ra không?”
Lí Dũng nghiêng đầu nhìn tôi, lại nhìn Điểm Điểm trong ngực tôi, cười rộ lên: “Cô nghĩ tôi ngu lắm sao! Tôi mặc kệ nó là con gái ai, nếu có thể làm cho Tôn Hạo Chí tìm cái chết, tôi đúng là muốn anh ta đau khổ!”
Trái tim tôi thắt lại, vậy là không thể làm được.
42 “Một lúc nữa thôi, Tôn Hạo Chí sẽ đến đây, nhìn thấy các ngươi ở chỗ này, chắc chắn sẽ xuống xe chạy đến. Còn tôi, tôi sẽ ở trong phòng nhỏ kia, tôi đã nói cho cô biết chưa? Kĩ thuật bắn súng của tôi rất tốt.
43 Thời gian như dừng lại ở đây, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được hơi thở cùng tiếng tim đập.
Vì sao anh nằm ở đó không nhúc nhích?
Chẳng lẽ Lí Dũng đã bắn anh một phát đã chết sao?
“Không! Anh không thể chết như vậy! Sẽ không!”
Tôi bị dọa đến ngừng chảy nước mắt, trừng lớn mắt nhìn anh nằm ở đó không xa.
44 Mặt băng ở xa xa đang rạn nứt, những khối băng đụng nhau vỡ thành mảnh nhỏ, phát ra âm thanh ù ù nổ mạnh.
Âm thanh lớn như vậy, chẳng lẽ anh không nghe thấy sao?
Tôn Hạo Chí không quan tâm đến sự phản đối của tôi, vẫn vươn tay vào trong cửa sổ xe.
45 Không có khả năng, nguy hiểm đều vượt qua hết, sao có thể thất bại ở bước cuối cùng chứ?
Rõ ràng anh đang ở gần đây, chắc chắn có thể tìm được anh.
Quên đi sự suy yếu của bản thân, tôi từng bước đi vào trong nước, muốn tìm anh ở trong dòng nước kia.
46 Editer: Cân
Từ xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, một chuỗi dài xe cảnh sát lái tới.
Diệp Phi nói: “Anh báo cảnh sát. Bọn họ sẽ giúp chúng ta tìm Tôn Hạo Chí, em đừng lo.
47 Editer: Cân
Hôm tang lễ, rất nhiều người tới.
Tôi không muốn gặp ai, cũng không muốn quản chuyện gì, toàn bộ giao cho Hải Ba Hải Đào xử lý.
Bảo tôi đi đâu, tôi liền đi chỗ đó.
48 Editer: Cân
Chủ nhật, tôi và Điểm Điểm đi thăm bà nội.
Bà ra mở cửa, quần áo bà mặc vẫn chỉnh tề như xưa, trong nhà sạch sẽ không một hạt bụi.
Thấy tinh thần bà vẫn tốt, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
49 Editer: Cân
Dưới sự giúp đỡ của Hải Đào, hành trình của tôi và Điểm Điểm rất nhanh được xác định.
Hải Đào hỏi tôi có muốn giải quyết tài sản bên tôi không, tôi nghĩ vẫn là ủy thác cho cậu ấy quản lý.
50 Editer: Cân
Diệp Phi thở dài, không vòng vo nữa, kể lại từ đầu.
“Anh có quen Lý Dũng. Bảy năm trước, bọn anh bị nhốt cùng một phòng trong ngục, chuyện bên trong em không hiểu được, nhiều lúc anh không thể lựa chọn… Tóm lại anh nợ hắn một ân tình.
51 Editor: Cân
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Thời gian đầu Điểm Điểm còn oán giận không vui vì nghe không hiểu gì cả, bây giờ mỗi ngày về nhà đều la hét lại kết thêm bạn mới trong trường mẫu giáo.
52 Editor: Cân
“Hai người đang làm cái gì đấy?”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Tôi không thể tin được, nhất thời đứng ngây ra đó.
Cho đến khi Lương Đông lùi lại một bước, nghiêng người sang, tôi mới nhìn thấy thân hình cao lớn ấy sau lưng anh ta.
53 Editor: Cân
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi không nghĩ cô ấy sẽ trở thành người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Lúc ấy, tôi đang cùng mấy anh em ngồi hút thuốc ở ven đường trước một cửa hàng.
54 Editor: Cân
Chuyện của hai người, chỉ có chúng tôi là rõ nhất.
Tôi không tin cô ấy hoàn toàn không có tình cảm đối với tôi, chỉ là rốt cuộc có bao nhiêu thôi, tôi không cách nào biết được.