41 Đi ra khỏi quán, đường phố đông như mắc cửi. Ánh hoàng hôn đổ xuống từ phía chân trời, màu vàng nhạt bồng bềnh trong không khí.
Những người đi bộ vội vã, trong lòng ai mà không có một nỗi đau thương bí ẩn?
Đứng lặng bên đường nhìn một hồi, Chung Đình về nhà.
42 Trung tuần tháng Mười Hai, nhiệt độ xuống dưới 0 độ. Khu vực Giang Tô nghênh đón trận tuyết đầu mùa, những bông tuyết nho nhỏ xen giữa cơn mưa, như có như không.
43 Sau khi ngồi trong xe hơn nửa tiếng, Hà Chí Bân nổ máy.
Đèn trong tòa nhà chợt sáng lên. Trong bóng tối, ánh đèn ấm áp lờ mờ hắt ra, rọi sáng hai bóng người đi ra ngoài.
44 Tôn Dung nói xong, phía đối diện, Hà Chí Bân không nói gì.
Cô liếc nhìn anh, chậm rãi đứng lên, lấy cái túi kraft trong cái tủ bên góc, rút một bản tài liệu trong đó ra, đưa cho anh.
45 Mê man tỉnh lại, Hà Chí Bân phát hiện mình ở bệnh viện. Bên cạnh không có một ai.
Hộ lý đang đút đồ ăn sáng cho người ở giường bên cạnh, quay mặt nhìn anh, “Chàng trai tỉnh rồi à, người nhà cậu xuống lầu mua đồ ăn sáng rồi, lát nữa sẽ tới đây.
46 Buổi đêm yên ắng, ngọn đèn đầu giường được chỉnh mức thấp nhất.
Người đàn ông trần trụi nằm ngủ say trên giường, thân dưới đắp hờ chăn. Cánh tay anh quấn gạc, sau khi máu khô, tấm voan trắng biến thành màu đỏ sậm, ngay cả da cũng có vết máu.
47 Trùng hợp như vậy.
Nhà hàng Tây không lớn, cả tiệm chỉ có bảy, tám bàn.
Hà Chí Bân và hai người đàn ông ngồi uống rượu nói chuyện phiếm ở vị trí góc lệch.
48 Bố mẹ Chung không mấy hài lòng về Hà Chí Bân, tìm người điều tra tiền án của anh, ngược lại cũng không điều tra được gì. Chuyện của Phương Chân Vân khiến bố mẹ Chung nghĩ lại còn rùng mình, cộng thêm việc Chung Đình đã nói là làm, nên họ cũng không muốn can thiệp nhiều hơn.
49 Trong căn phòng bật một ngọn đèn nhỏ rất ấm áp.
Thân thể ân ái kề sát nhau, người đàn ông ôm người phụ nữ, ở sau lưng khẽ hôn bờ vai cô. Mái tóc cô ẩm ướt, bờ lưng trắng nõn cũng ướt, đôi môi anh nhích lên từng chút một, mang theo hơi thở nóng bỏng.
50 (*) Quang minh chính đại: Con người làm việc gì cũng phải đàng hoàng, trung thực, hợp với khuôn phép.
Lúc hoàng hôn. Đường phố sau cơn mưa hơi ùn tắc.
51 Edit: Fei Yang
Mua cá xong, họ về theo đường cũ, dọc đường lại trò chuyện một số chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Ở đảo Giang Tâm ăn cơm xong, Chung Đình không ở lại lâu.
52 Edit: Fei Yang
Định vị Phương Chân Vân gửi rất hẻo lánh.
Sáng sớm Hà Chí Bân và Chung Đình xuất phát, sau khi vào đường cao tốc ăn cơm trưa ở nội thành xong, họ lại tiếp tục lên đường.
53 Trời tối người yên, Hà Chí Bân cảm thấy chiếc áo choàng tắm có mùi lâu ngày, nên mặc không bao lâu thì cởi ra. Điều hòa bật cao, anh chỉ mặc một chiếc quần lót boxer, cong một chân nằm trên giường hút thuốc, suy nghĩ không biết ở tận đâu.
54 “Em biết chị biết,” cô gái nhếch môi, “Trước đây cảm thấy chị làm như vậy là vì yêu em, trong lòng chị, họ vốn dĩ không quan trọng. Sau đó lại cảm thấy hình như không phải như vậy.
55 Trước Tết lại có tuyết rơi.
Cửa ải cuối năm gần kề, đường phố giăng đèn kết hoa, tâm tư của mọi người dần rút ra khỏi chức vụ công việc, những người chuyên tâm kiếm tiền ở xứ khác cũng bắt đầu tranh mua vé xe khứ hồi trên mạng.
56 Thượng Hải cũng đang có tuyết rơi.
Trong cửa hàng tiện lợi, hai nữ nhân viên mặc đồng phục màu đỏ, một người thu tiền, một người đang làm nóng thức ăn cho khách bên lò vi sóng.
57 Ba ngày sau, ở cửa hàng, người của Viện kiểm sát dẫn Hà Chí Bân đi.
Đến là giơ giấy chứng nhận, bảo anh kí tên vào lệnh bắt giữ. Trước mặt mấy nhân viên, Hà Chí Bân đeo còng tay bị áp giải lên xe cảnh sát.
58 Bên phía Thượng Hải nhiều ngày không có tin tức của Chung Đình, cuối cùng gọi điện thoại.
“Chúc mừng năm mới. ” Chung Đình đang đi ra khỏi văn phòng luật sư, bị một cơn gió rét xộc vào mũi.
59 Cuối tháng Ba, vụ án của Hà Chí Bân mở phiên tòa.
Hôm đó Chung Đình đi chung với lão Vạn, ngồi hàng ghế dự thính ở phía dưới. Đồng thời bị thẩm vấn cùng anh còn có năm người khác, tất cả đều là tội hối lộ.