Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 566 - 567: Quán Rượu Vân Hạc

Chương trước: Chương 565: Bắt Cóc F Ca.



Sở Thiên thấy mọi người sợ hãi, cười lạnh quát:

- Ân oán cá nhân, những người không liên quan nhanh chóng cút ra chỗ khác, tránh bị mất mạng, quay về nói với lão đại Đông Hưng hội Triệu Bảo Khôn, chính là Thiên vương của bọn họ bị Hắc Dạ hội trói rồi, nếu như muốn người, 3 giờ chiều mai đến quán rượu Vân Hạc gặp mặt.

Nghe được lời nói của Sở Thiên, các nhân viên an ninh phía sau và quản lý dừng bước, đây là ân oán cá nhân của hai bang pháo, không cần phải cuốn cả Thái Thượng Nhân Gian vào. Tuy Sở Thiên gây rối tươi đối có ảnh hưởng đến danh dự, nhưng Đông Hưng hội và Hắc Dạ hội đều là đại bang, mình trêu chọc không nổi, chỉ cần không có chém giết thì không cần phải xen vào việc của người khác.

Sau khi nói xong, Sở Thiên liền phất tay kéo F ca đi.

Trai gái trong Thái Thượng Nhân Gian tò mò dừng chân bình luận, bọn họ tới đây tìm hoan mua vui, cũng không từ chối tham khảo tin tức bát quái. Huống chi có thể thêm chút tình thú cho bọn họ.

Ngay cả như vậy, tin tức rất nhanh truyền tới tay các thành viên Đông Hưng hội, ngay cả Triệu Bảo Khôn cũng không khỏi trèo xuống từ trên người cô gái, kinh ngạc nghe bọn họ hồi báo. Càng không khỏi mờ mịt không hiểu, trong lòng không khỏi lại thầm suy nghĩ, chẳng lẽ F ca không phải nằm vùng? Là chính mình hiểu lầm người ta?

Triệu Bảo Khôn cuối cùng hỏi:

- Lấy người ở đâu?

Hộ vệ chần chừ một lát, cuối cùng trả lời:

- Quán rượu Vân Hạc!

Da đầu Triệu Bảo Khôn tê dại, toàn bộ lưng cảm thấy lạnh lẽo.

Lúc này, Sở Thiên đang ngồi trên xe có rèm che, Lão Yêu vừa mới khống chế F ca, F ca cười gượng ném giận:

- Thiếu soái, anh đây là như nào? Không phải nói chúng ta gặp mặt ở Thái Thượng Nhân Gian, tôi nói cho anh biết vị trí biệt thự và thực lực người bên cạnh Triệu Bảo Khôn sao? Anh thì hay rồi, trước công chúng bắt tôi.

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, không để ý gã đang ném giận, thản nhiên đáp lại:

- Tôi đây là muốn tốt cho cậu, nếu không cậu có thể sống không qua nổi đêm nay. Cũng không biết trước mặt Triệu Bảo khôn nói sau cái gì rồi, gã thế mà lại sau khi cậu tặng xong mỹ nữ liền phái người theo dõi, may mà người của tôi phát hiện ra.

Bàn tay đang xoa vết thương của F ca trong nhát mắt ngưng lại, trong mắt có chút không tin, thì thào tự nói:

- Làm sao có thể? Tuy rằng tôi có lỡ lời, nhưng đã tự nhiên che lấp rồi, tiểu tử kia sẽ nghi ngờ theo dõi tôi sao? Hơn nữa gã trong lúc này hẳn là tình dục đang lên cao hết sức.

Sở Thiên không dứt khoát cười cười, nhìn chằm chằm ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ nói:

- Loại này như thế chính là trong lúc cao trào cũng có thể duy trì lý trí, chỉ cần có gì không hợp lý sẽ thăm dò tra ra manh mối, nếu không như vậy gã đã sớm chết mấy ngàn lần rồi. Đó cũng là điểm khác nhau của việc người ta là lão đại, mà cậu lại là Thiên vương.

Tuy lời nói Sở Thiên tổn thương người, nhưng F ca lại không để bụng mà cười, lập tức nghi ngờ hỏi:

- Thiếu soái, anh đã bắt tôi đến đây rồi, tiếp theo sẽ làm như nào? Anh thật sự muốn Triệu Bảo Khôn đến chuộc tôi sao? Nhỡ như tiểu tử này vứt bỏ tôi, tiện cho người nuốt địa bàn của tôi, tôi đi đâu khóc đây?

Sở Thiên thanh âm không đổi, khuôn mặt trẻ tuổi làm cho phụ nữ không chịu nổi kia, lại khiến cho F ca cũng là đàn ông phát hiện đến ngưng trọng, đây không phải là người đẹp trai vì câu dẫn phụ nữ mà giả bộ thâm trầm, mà là qua năm tháng chém giết lắng đọng lại cái gì đó.

Thật lâu sau, khóe miệng Sở Thiên mới giơ lên nụ cười yếu ớt, ngữ khí bình tĩnh đáp lại:

- Năm đó kháng Nhật thắng lợi, lão Tương có chiêu ngoan độc dị thường chính là lấy danh nghĩa đàm phán hóa bình gọi lão Mao đến Trùng Khánh đàm phán. Nếu lão Mao đi liền có thể bị ông ta xử lý, nếu lão Mao không đi thì cái cớ để nội chiến đã có, chính là lão Mao không muốn đàm phán hòa bình.

Lão Tưởng này thật đúng là độc! F ca hơi chút hiểu ra nguyên nhân lợi hại, đồng thời cũng có vẻ hưng phấn, quay đầu nhìn Sở Thiên nói:

- Thiếu soái, anh có phải cũng muốn học lão Tưởng, muốn giết chết Triệu Bảo Khôn trong đàm phán ngày mai? Sau đó danh chính ngôn thuận để tôi tiếp quản địa bàn Đông Hưng hội?

Sở Thiên thản nhiên mở miệng:

- Ngày mai sẽ rõ!

Cho dù Triệu Bảo Khôn xuất hiện hay không, hắn cũng đã nắm chắc tiên cơ, tuy tin tưởng Triệu Bảo khôn giảo hoạt, gặp mặt ngày mai nhất định không sợ, khiến mình không thể có cơ hội xử lý gã. Nhưng hiểu biết về vương bài trong tay gã cũng là chuyện tốt, huống hồ còn có thể mượn tín nhiệm của hồ ly Triệu Bảo Khôn đối với F ca mà diệt cọng rơm Đông Hưng hội cuối cùng.

Mặt trời dần ngả về Tây, chiếu vào tấm biển quán rượu Vân Hạc, quán rượu Vân Hạc thật ra không phải là quán rượu nhân khí vượng thịnh, khí phách hùng vĩ mà là quán rượu chuyên kinh doanh thứ dành cho người chết, đơn giản mà nói chính là cửa hàng chuyên chuẩn bị hương giấy nến rượu cho người chết.

Cách quán rượu Vân Hạc 2km chính là trang viên Vân Hạc, là nơi phong thủy chôn cất vô số tro cốt, cho dù tro cốt là ba ngày, hai năm, hay mười năm, nó vẫn sẽ có chủ có thân thích, cho dù xã hội phát triển đến mức độ nào cũng sẽ có người đến cúng bái, muốn cúng bái thì không thể đến tay không, giống như đến thăm bạn bè vậy.

Mà cúng bái cũng không đơn giản, ngoài hương giấy, nến nguyên bảo, không thể thiếu thuốc lá, rượu ngon và món ăn lạnh… Ông chủ quán rượu Vân Hạc chính là người có đầu óc, chọn nơi âm khí tràn đầy lại không cần phải giao phí bảo hộ, những đồ cung cấp lại đầy đủ, đương nhiên tiền vào vô số.

Khi Sở Thiên đến quán rượu Vân Hạc lại không hề nhìn thấy Triệu Bảo Khôn lẽ ra nên sớm đợi ở đó, mà lại thấy bảy tám chiếc xe cảnh sát chặn ở cửa, trước quán rượu đặt mấy chiếc bàn, trong đó có một chiếc bàn có mấy tên cảnh sát đang ngồi đó, Tiếu Băng Thanh đang mặc thường phục lọt vào trong tầm mắt, ngồi cùng bàn còn có ba cảnh sát cấp cao.

Văn Băng Tuyết và Mã Phi đứng bên cạnh, những chiếc xe cảnh sát khác lại đóng chặt cửa, nhưng từ những chữ trên chiếc xe có thể nhận thây đó là xe chuyên dụng của đội Phi Hổ, cho dù là thằng ngốc cũng đoán được ngồi bên trong đó đều là những cảnh sát tinh anh, Sở Thiên đi ra khỏi xe, mặc dù có chút sững sờ những vẫn thong thả đi về phía Tiếu Băng Thanh Băng.

Nghe được tiếng bước chân phía sau lưng, Tiếu Băng Thanh quay ghế lại nhìn, còn chưa đợi Sở Thiên đến gần đã chào hỏi. Thanh âm âm trầm:

- Aiya, thật không ngờ, thiên hạ lại nhỏ như vậy, hôm nay lại gặp Thiếu soái ở quán rượu Vân Hạc, có phải cũng đến trang viên Vân Hạc cúng bái người thân, bạn bè?

Sắc mặt Sở Thiên không thay đổi, đi đến bên cạnh anh ta khách khí trả lời:

- Tôi cũng thật không ngờ, Đội trưởng Tiếu lại xuất hiện ở đây, còn dẫn theo hai cảnh sát cao cấp, có phải trang viên Vân Hạcchôn cất rất nhiều cảnh sát, cần nhiều người đến cúng bái?

Những câu nói sau có chút làm tổn thương người, mấy tên cảnh sát đầu tiên là phẫn nộ, đang định đập bàn đứng lên giáo huấn lại chầm chậm ngồi xuống, bởi họ nhìn thấy mấy chục người thanh niên áo mũ chỉnh tề đến cùng Sở Thiên, lo rằng trong đó có dấu súng sẽ bắn cho hai phát thì rắc rối.

Tiếu Thanh Băng không giận mà còn cười, bình tĩnh nói:

- Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe, cảnh sát nghe thấy có tin, Thiếu soái muốn lão đại Đông Hưng hội đến đây đàm phán, lo sợ sẽ tạo ra huyết án giống ở thiền viện Thanh Sơn, vì vậy đích thân điều động ba mươi cảnh sát từ Cục cảnh sát đến áp trận, ngay cả củi mục như tôi cũng phải tận dụng.

Sở thiên cười nhẹ, không trách được đôi cánh Tiếu Băng Thanh càng ngày càng khỏe, thì ra là có chỗ dựa, vì vậy bình tĩnh trả lời:

- Tôi cũng là nói thật thôi, hôm nay tôi đúng là đến để đàm phán với Triệu Bảo Khôn, chủ đề liên quan đến F ca, hôm nay nể tình các vị, nếu như Triệu Bảo Khôn không giở âm mưu quỷ kế, tôi tuyệt đối sẽ không gây chuyện.

Dẫn theo nhiều thành viên Phi Hổ đến còn sợ cậu gây chuyện sao? Đó chẳng phải là lãng phí tâm huyết của tôi sao? Tiếu Băng Thanh trong cười ngoài không cười gật gật đầu, ánh mắt quét qua đám người đang mai phục phía xa, sau đó chỉ vào mấy vị cảnh sát cao cấp, chậm rãi nói:

- Thiếu soái, có cần phải giới thiệu một chút không? Cho họ biết uy danh của cậu?

Sở Thiên giơ ngón tay lắc lắc cự tuyệt, đã là cảnh sát cao cấp đến đối phó với hắn, vậy thì không phải là bạn bè, không nhất thiết phải làm quen. Sau đó dẫn Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh ngồi xuống cái bàn ở giữa, mấy tên cảnh sát đều vô cùng tức giận, cảm thấy Sở Thiên lên mặt quá mức, cũng quá ngông cuồng.

Văn Băng Tuyết và Mã Phi đã quen với sự ngông cuồng của Sở Thiên.

Mà ông chủ lại có chút kinh ngạc, hôm nay có rất nhiều người tụ tập tại quán rượu Vân Hạc, không dám quấy nhiễu đến cảnh sát, trừ phi bọn họ muốn mua đồ, vì thế chỉ có thể đi về phía Sở Thiên, cười rạng rỡ nói:

- Tiểu huynh đệ, muốn mua thứ gì?

Sở Thiên thản nhiên nói:

- Có mì thịt bò không?

Nghe đồn quán rượu Vân Hạc cái gì cũng có, cho dù cần cả con dê, bò, lợn đẻ bái tế thì chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ chủ quán cũng làm được, nhưng hôm nay lại có chút khó xử vì Sở Thiên lại chỉ cần có bát mì thịt bò. Hai năm trở lại đây tất cả những người mua tế phẩm lên núi đều không cần bát mì chỉ mấy đồng để bái tế tổ tiên nên quán rượu Vân Hạc thật sự không có mì.

Cùng lúc đó ông ta cũng có vài phần kinh ngạc, cách nói năng của Sở thiên không tầm thường, quần áo gọn gàng, đi theo bên cạnh còn có mấy chục người trẻ tuổi sát khí đằng đằng, xem ra cũng là người làm việc lớn, nhưng sao lại chỉ cần có mì thọ nho nhỏ chứ? Đương nhiên trong lòng nghĩ nhưng không dám biểu lộ ra, dù sao buôn bán chú ý hòa khí thì sinh tài.

Sở Thiên nhìn thấy dáng vẻ khó xử của ông chủ thì khẽ thở dài:

- Vậy cho bát thịt bò cho thêm hành.

Ông chủ vội gật đầu sau đó cẩn thận hỏi:

- Dùng hộp gì để gói vậy ạ?

Sở Thiên hơi sững sờ rồi cười nói:

- Không đóng gói, để tôi ăn.

Ông chủ đang định xoay người xém chút thì ngã vật xuống.

Mười mấy chiếc xe chầm chậm tiến tới quán rượu Vân Hạc rồi đỗ trước cửa, Triệu Bảo Khôn chui từ trong chiếc xe chống đạn ra không quá phô trương, đi vào cùng gã chỉ có mười người, nhưng mười người này đều không đơn giản, bất luận là thân thủ hay là súng, tùy tiện rút ra bất cứ ai cũng đều là cao thủ phi phàm.

Ánh mắt gã đảo qua bọn người Tiêu Thanh Băng và chiếc xe cảnh sát bên cạnh mà đội Phi Hổ hay dùng không chút kinh ngạc nào, còn lễ phép bước lên khách sáo mấy câu, đặc biệt còn bắt tay thân mật với ba tên cảnh sát cấp cao, những hành động này đều cho thấy sự khéo léo của Triệu Bảo Khôn, sau cùng mới chậm rãi bước về phía Sở Thiên.

Thấy Sở Thiên đứng lên đón tiếp mình thì Triệu Bảo Khôn giống như nhìn thấy người bạn cũ lâu năm không gặp rồi sang sảng cười to vài tiếng sải bước tới bắt tay với Sở Thiên nhiệt tình cười to nói:

- Thiếu soái quả nhiên anh nhã thiếu niên, ban ngày đẹp trai phong độ hơn ban đêm rất nhiều, hôm nay lại có thể gặp mặt lần nữa đúng là vinh hạnh ba đời.

Lúc gã bắt tay rất điềm tĩnh dễ khiến người ta có cảm giác tin tưởng.

Sở Thiên cũng nở nụ cười không nhạt không nhẹ nói:

- Tiểu tử có thể nghe những lời dạy bảo của Khôn gia mới là vinh hạnh ba đời chứ.

Đây là sự khác biệt giữa người và động vật, chẳng sợ trước kia chém giết đến trời đất u ám hoặc lát nữa còn có thể xảy ra anh sống tôi chết, nhưng chỉ cần trong lúc vẫn còn nể mặt nhau với nụ cười giả tạo thì có thể tạo ra cảnh thái bình và hữu hảo. không giống như kẻ địch của thế giới động vật gặp mặt là giết.

Sau khi Triệu Bảo Khôn ngồi xuống, bưng lên chén trà do mình tự mang đi, lão cáo già sau khi nhẹ nhàng thưởng thức mấy ngụm rồi đầy thâm ý cười nói với Sở Thiên:

- Thiếu soái à, cái nơi hoang sơn này chác cũng chả có gì mà ăn với uống có muốn thử trà của Đông Hưng hội không vậy? Tất nhiên nếu Thiếu soái sợ tôi hạ độc thì thôi vậy.

Đây là đo lòng can đảm của Sở Thiên, Sở Thiên không cho ý kiến đáp:

- Khôn gia đúng thật cao quý, không ngờ lại có thể vượt ngàn dặm xa xôi vẫn mang theo trà của Đông Hưng hội để uống, chẳng nhẽ Khôn gia lại không biết quán rượu Vân Hạc cái gì cũng có à? Tôi vừa bảo ông chủ đi làm hai bát canh thịt bò hành, anh tự mang theo đồ ăn thì ông chủ biết làm thế nào?

Mang theo đồ ăn sẽ làm hắn khó chịu á?

Ở cái cửa hàng chết tiệt bán những đồ chết tiệt thì Triệu Bảo Khôn chỉ nghĩ tới cũng đã nổi da gà rồi, sau khi nhìn các loại nến giấy hương u ám ở bên trong thì lại rùng mình.

Khí thế lập tức giảm xuống sắc mặt cực kỳ không tự nhiên hỏi:

- Thiếu soái à, cậu thật sự muốn ăn đồ ăn của quán rượu Vân Hạc à?

Nhìn thấy ánh mắt mơ hồ không chừng của lão già này, trong lòng Sở Thiên cười thầm nhưng vẻ mặt vẫn rất trịnh trọng gật đầu, nhìn chằm chằm Triệu Bảo Khôn lời nói mang hai ý nghĩa nói:

- Cho dù giờ anh không ăn, sau này sớm hay muộn thì cũng sẽ ăn. Nên thừa lúc còn sớm thử hương vị của nó cũng không phải là việc gì xấu cả, Khôn gia không phải là không có can đảm ăn đấy chứ?

Triệu Bảo Khôn cười ngượng ngập không trả lời.

Sở Thiên cũng không nói nữa mắt nhìn xung quanh, sau cùng cũng vẫn là Triệu Bảo Khôn phá vỡ sự tĩnh lặng, tròng mắt chuyển động vài cái rồi chậm rãi nói:

- Thiếu soái hôm nay không phải là bảo tôi tới nhận người sao? Tên thuộc hạ mạo phạm tới thiên uy của Thiếu soái đâu rồi? Sao không nhìn thấy bóng dáng đâu?

Ngón tay Sở Thiên khẽ chuyển động, Lão Yêu đứng phía sau Sở Yhiên vỗ tay về phía chiếc xe ở phía xa, không lâu sau hai người lôi tên thanh niên bị trói từ trong xe ra, chính là F ca của Đông Hưng hội. Tuy không đến mức hoàn toàn thay đổi nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt mũi bầm dập, rõ ràng là phải chịu rất nhiều đau khổ.

Thừa lúc đưa người tới Sở Thiên khẽ nói:

- Khôn gia hôm nay dám tới đây chẳng lẽ lại không không sợ tôi xử lý anh ngay tại chỗ sao? Hơn nữa nơi đây cũng gần Thanh Sơn, chôn thi thể cũng dễ, đợi ông chết rồi Đông Hưng hội quần long vô chủ trong thời gian ngắn nhất định đại loạn, điều này đối với chúng tôi mà nói là một cơ hội tuyệt vời.

Trên mặt thoáng qua chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh, Triệu Bảo Khôn cười ha ha khiến cho cả bọn Tiêu Thanh Băng cũng nhìn lại sau đó mới nói:

- Thiếu soái nghĩ quả rất đúng, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy nhưng người lăn lộn vẫn coi trọng là nghĩa khí giang hồ, tôi không thể nào vì sự an toàn của bản thân mà để thuộc hạ phải uổng mạng?

Lấy lui làm tiến, hiên ngang lẫm liệt! Những lời này không chỉ công khai mà còn khiến các thành viên Đông Hưng hội đi cùng tinh thần phấn chấn, bị cảm động bởi tình nghĩa của đại ca, bọn họ nhất định sẽ tận lực bán mạng, lập tức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút cảm xúc của Sở Thiên đợi câu trả lời của hắn.

Ai ngờ Sở Thiên vặn lưng một cái cười nói:

- Hay lắm Khôn gia, bái phục bái phục.

Miệng khen Triệu Bảo Khôn nhưng trên mặt lại không cho thấy điều đó, khiến người hội Đông Hưng không vui nhưng vẫn chưa bày tổ phẫn nộ thì đã nghe thấy lời nói của đại ca:

- Thiếu soái, lão phu không rõ cái tên không nên thân đó đã dắc tội gì với Thiếu soái nhưng hôm nay Triệu mỗ là có thành ý tới nhận người, bất luận là đúng hay sai, chút tâm ý này mong nhận lấy.

Tay đeo ngọc bích đưa tấm chi phiếu tới.

Sở Thiên cúi đầu nhìn thấy là năm trăm triệu thì hơi kinh ngạc, rồi lại nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý của Triệu Bảo Khôn thì trong lòng thầm thở dài tên cáo già này quả nhiên giảo hoạt đến nước này rồi còn không quên chơi cái trò này, dùng con số nho nhỏ này để mà thử xem mình với F ca có cấu kết gì với nhau không.

Trong tình huống cảnh sát áp sát đảm bảo sự an toàn của Triệu bảo Khôn, nếu như mình thật sự dễ dàng nhận năm trăm triệu mà thả người thì gã sẽ cho rằng mình và F ca diễn khổ nhục kế để lấy lòng tin của gã.

Vì chả có ai lại phí bao nhiêu công sức bắt người về đàm phán mà lại chỉ lấy có năm triệu.

Nghĩ tới đây Sở Thiên đẩy chi phiếu trả lại, thản nhiên nói:

- Khôn gia, mỗi năm tôi đem tiền đi làm từ thiện thì cũng mấy tỉ, mà với năm trăm triệu này của anh thì anh em tôi đi ăn uống cũng không đủ, hiện tại đàn ông của anh đùa giỡn người phụ nữa của tôi, còn dám nói là có thành ý à?

Khói thuốc súng tràn ngập!

Triệu Bảo Khôn nuốt hai ngụm trà bình tĩnh nói:

- Cậu muốn thế nào?

Sở Thiên giơ hai ngón tay ra chậm rãi nói:

- Hai mươi triệu!

Nước trà trong miệng Triệu Bảo Khôn xém chút thỉ phì ra, tên tiểu tử này mở miệng quá lớn rồi, hai mươi triệu rõ ràng là cướp giật còn gì? Tên này cũng ngông cuồng quá rồi, phóng hỏa giết người còn cướp tiền lộ liễu thế này, hận nỗi là không thể dùng chén trà đập chết hắn. Nhưng đồng thời trong lòng cũng được chút trấn an, xem ra F ca thật sự không phải là nội gián.

F ca bị dải tớ,i người vẫn còn chưa tới trước mặt đã hét lên như lợn bị chọc tiết về phía Triệu Bảo Khôn.

- Đại ca anh không thể tới, anh không thể tới.

Âm thanh hết sức cố gắng khiến người ta cảm động.

Triệu Bảo Khôn đột nhiên sinh ra mềm lòng, thế nào thì khắp thiên hạ Đông Hưng hội cũng không thể tách rời huyết chiến của F ca, mà mình bị vài tên trong hội nói không ngờ sinh ra nghi ngờ với gã,trong lòng lập tức thấy áy náy.

Sở Thiên lại bị cái tiếng kêu quỷ quái kia dọa tới mức cau mày, trong lòng thầm mắng cái tên này có thể đi lấy giải Oscar được rồi, tiếng kêu thét cũng có lực xuyên thấu rồi.

Sở Thiên lại trộm nhìn phản ứng của bọn cảnh sát, tuy trên mặt họ có chút tức giận nhưng vẫn kiềm chế tính tình không xông lên.

Triệu Bảo Khôn dường như trong lúc suy nghĩ nhìn thấy tình huống này, Sở Thiên đương nhiên không để gã có thời gian suy nghĩ kỹ, cái gọi là thừa dịp xông lên nên đứng dậy chuẩn bị bỏ đi thản nhiên nói:

- Không ngờ Khôn gia lại tiếc hai mươi triệu, vậy thì Sở Thiên cũng không làm khó Khôn gia nữa, tôi cứ đưa người về bang xử lý, ngày mai sẽ đưa thì thể cho Khôn gia.

Lời này vừa nói ra người của Đông Hưng hội lập tức ồ lên, đồng loạt rút đoản đao chặn đường

Văn Băng Tuyết và Mã Phi cũng không kìm được tiến lên vài bước.

Loading...

Xem tiếp: Chương 568 - 569: Chân Tướng

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nương Tử Thích Tác Quái

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11



Lưỡng Trọng Thiên

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10


Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Lau Súng Cướp Cò

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 109